Edit: lapluie99
Beta: NhoxPanda2
“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” An Sơ Hạ không rõ chân tướng cầm lấy một quả táo trên tủ đầu giường ra cắn một miếng: “Tớ vì cái gì không được cười?”
Manh Tiểu Nam chỉ tiếc rèn sắt không thành thép hai tay chống nạnh nói: “Ông xã đẹp trai nhà cậu đi Mỹ trị liệu cậu biết chưa?”
An Sơ Hạ đem miếng táo trong cổ họng nuốt xuống, gật gật đầu: “Cái này tớ đương nhiên biết. Không phải đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng sao? Tớ đang chuẩn bị khi viết thương khỏi liền đi xem tên tiểu tử đó, làm cho tớ lo lắng như thế. Hừ!”
Nhắc tới điều này An Sơ Hạ giận ghê gớm, bản thân mình lo lắng như vậy cho anh, đúng là anh cũng không lo lắng cho mình. Được rồi… Do anh vẫn không tỉnh lại tạm thời buông tha cho anh trước…
“Ai da, cậu cô gái ngu ngốc này!” Manh Tiểu Nam nặng nề mà vỗ xuống bàn máy tính: “Chờ cái gì dưỡng thương xong, cậu bây giờ không phải đã vui vẻ sao? Cậu hiện tại liền xuất viện đi Mỹ ngay cho tớ. Tại sao lại cậu lại như vậy? Cậu có biết hay không Hướng Mạn Quỳ tiện nhân kia đã đi Mỹ rồi hả? Nhỡ đâu Hàn Thất Lục nhìn thấy cô ta đầu tiên, sau đó cho rằng người cứu anh ấy là Hướng Mạn Quỳ liền lấy thân báo đáp thì sao hả?
Đối với sự tồn tại của Hướng Mạn Quỳ, An Sơ Hạ vẫn có chút khúc mắc. Dù sao cũng đã là chuyện quá khứ, cho dù là Hướng Mạn Quỳ thật sự còn muốn đoạt lại Hàn Thất Lục, chỉ cần trái tim Hàn Thất Lục kiên định, chuyện kia cô cũng không cần lo lắng gì.
“Cậu cho là Hàn Thất Lục là hoàng tử, Hướng Mạn Quỳ là công chúa, tớ là nàng tiên cá à?” An Sơ Hạ tiếp tục cắn quả táo miệng nhồm nhoàm nói xong: “Hàn Thất Lục không có không đáng tin như thế”.
“A a a.” Manh Tiểu Nam ngữ khí hòa hoãn xuống: “Cậu đối với ông xã đẹp trai nhà cậu đã yên tâm đến mức độ này sao? Tới nói cho cậu, không có mèo nào không trộm thịt. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì cũng đừng trách tớ không sớm nhắc nhở cậu.”
An Sơ Hạ liên tục gật đầu: “Làm sao có thể trách cậu, Tiểu Nam nhà chúng ta là tốt nhất rồi.”
“Già mồm cãi lý!” Manh Tiểu Nam mở miệng, lại thay đổi đề tài: “Tớ nói với câu…tiểu hồ ly tinh trong nhà bị ba tớ đuổi đi rồi. Khà khà, lúc ấy tâm tình của tớ thật sảng khoái nha!”
“Sao lại như thế? Tớ thấy người mẹ kế này đối xử với cậu cũng rất tốt. Cậu ấy à…”
“Ôi chao ôi chao, ai, ôi ôi chao, ai, ôi! Dừng lại!” Manh Tiểu Nam vội vàng nói: “Lần này cũng không liên quan tới tớ. Là tiểu hồ ly tinh kia ở bên ngoài câu dẫn đàn ông bị ba tớ bắt gặp rồi. Vì thế ba tớ đuổi đi rồi. Thế nhưng, ba tớ gần như cũng không có suy nghĩ muốn trở về bên mẹ tớ.”
“Cậu cũng đừng quá sốt ruột, loại chuyện này gấp không được.” An Sơ Hạ nói: “Chuyện đại sự trong nhà, chúng ta tốt nhất cũng đừng nhúng tay vào.”
“Ừm, tớ đương nhiên biết. Tớ off trước, rửa mặt đánh răng đi ngủ đi.”
Manh Tiều Nam nói xong liền tắt video trò chuyện, biểu tượng tròn cũng nhanh chóng tối lại. An Sơ Hạ nhún vai, tắt cửa sổ đối thoại. Tầm mắt lạc bên ngoài cửa sổ, toàn bộ đều an tĩnh như thế….Lời Manh Tiểu Nam nói vừa rồi lại vang lên trong đầu. Hướng Mạn Quỳ dù sao cũng người Hàn Thất Lục đã từng yêu…
Được, như thế cô nhất định chăm sóc bản thân hồi phục lại sớm một chút, sau đó xuất hiện trước mặt Hàn Thất Lục. Nói cho anh, trong lòng anh chỉ có thể, chỉ có thể có một người là cô – An Sơ Hạ!
Nghĩ như vậy, lòng cô tràn đầy vui mừng mở lại trang bình luận mới trong tiểu thuyết của mình. Mới một lúc đã tăng thêm hơn một trăm bình, toàn bộ đều mắng nữ chính là ngu ngốc..
[ Độc giả não tàn ]: Mẹ kiếp! Nữ chính này ngu ngốc quá đi? Cô không báo động với ai không ngại nguy hiểm đi tìm người? Nam chính đẹp trai như vậy lại yêu nữ chính não tàn này.
“Ngươi mới chính là não tàn! Nếu báo nguy được tôi sẽ không báo nguy sao? Câu văn không phải viết không có điện thoại liên lạc sao?” An Sơ Hạ hờn giận nói, nhưng không đáp lại bất cứ phát biểu gì.
[Áo da là tiểu thuyết khống]: Nam chính này tại sao sức lực yếu xìu như vậy? Một gậy đã bị đánh gần chết rồi hả?
An Sơ Hạ thở cũng không ra hơi: “Cái gì gọi là một gậy đã bị đánh gần chết rồi hả? Mẹ nó, thử bị đánh một gậy xem có chết không?”
[Bị ta lừa gạt ăn phân] Chà… Tiểu thuyết ngược tâm này, tôi nhìn không được rồi. Tác giả, nếu ngược tiếp ta liều mạng với nhà ngươi nha! Nhanh để cho nam nữ chính kết hôn sau đó sinh đứa nhỏ đi! Ta chịu không nổi ngược rồi. (hô hô, lừa gạt ngươi tác giả, ta căn bản tuyệt đối không cảm thấy ngược. Bị ta lừa gạt ăn phân!)
“Những người này đều không có chỉ số thông minh sao?” An Sơ Hạ nâng trán, tắt trang web đi. Những thứ bình luận ngu ngốc này khiến cô muốn thổ huyết rồi.
Tắt laptop đi, cô mang nó để qua một bên, không bao lâu dần dần chìm vào đi ngủ. Trong mơ, cô cư nhiên mơ thấy Hàn Thất Lục cùng Hướng mạn Quỳ nắm tay, cùng nhau thâm tình đối diện…
Thấy mặt hai người càng gần, nhìn thấy càng gần…
“A!!!” An Sơ Hạ bị kinh động toàn thân mồ hôi đổ đầy.
Nhìn đến thời gian, tuy nhiên mới 4 giờ hơn. Đúng là không hiểu vì sao cô không thể ngủ được. Vết thương trên chân hồi phục cực kì nhanh, cô xỏ chân vào đôi giầy Khương Viên Viên đặc biệt mang cho cô, khoác áo khoác ra khỏi phòng bệnh. Cô phải đi ra ngoài một chút, nếu không, cô cảm thấy ngột ngạt đến chết.
Bất luận như thế nào cũng phải nghĩ ra một biện pháp để cho Khương Viên Viên nhanh chóng làm thủ tục xuất viện cho cô.
Chân không suy nghĩ, tự nhiên đã đi đến cửa lớn bệnh viện. Bên ngoài cửa lớn bệnh viện cách khoảng mười thước về phía bên trái có một chiếc xe bus dừng trạm. Cô đứng lại, ngồi xuống chiếc ghế tựa, nhìn tới nhìn lui chiếc xe kia, cứ như vậy ánh mắt trở nên thất thần.
Cô rất hi vọng Hàn Thất Lục đột nhiên mở cửa chiếc xe thể thao siêu tốc kia xuất hiện trước mặt cô, sau đó không biết xấu hổ mà gọi cô một tiếng bà xã.
Thật sự… Một loại cảm giác bất an lan toả trong lòng.
“Sơ Hạ.”
An Sơ Hạ phản xạ có điều kiện quay đầu lại, người cô nhìn thấy lại là Nam Cung Tử Phi, anh bước xuống từ một chiếc Mercedes màu bạc. Tai phải của anh mang một bông tai kim cương, đèn xe chiếu qua khiến bông tai của anh ta lấp lánh phát quang, cực kỳ chói mắt.
“Tại sao một người mặc đồ bệnh nhân lại ngồi ở bên đường, em như vậy sẽ bị cảm lạnh.” Nam Cung Tử Phi bước vài bước liền đi đến cúi người xuống trước mặt An Sơ Hạ, đôi mắt chưa chan đầy quan tâm: “Tôi đưa em đi về phòng bệnh.”
Anh sau khi nghe tin An Sơ Hạ phải vào bệnh viện đã muốn tới bệnh viện thăm cô. Chỉ là bác sỹ đã ngăn anh lại, lúc ấy Tổng giám đốc tập đoàn Hàn thị Hàn Lục Hải cũng ở đó. Tính tình không tốt phát tác, anh chỉ có thể cùng Đại Hổ rời đi. Sau đó anh lại tới vài lần nữa, mỗi lần đều bị từ chối ngoài cửa. Hôm nay anh mới từ trường học trở về, đi ngang qua nơi này, lại phát hiện An Sơ Hạ ngồi ở đây. Làm sao có thể khiến cho anh không lập tức xuống xe?
“Tử Phi…” Giống như là gặp người thân, trong lòng cô gắt gao uỷ khuất, thân thể hơi nghiêng về phía trước gắt gao ôm cổ Nam Cung Tử Phi. Nước mắt giống như chiếc vòng ngọc trai bị đứt cứ thế tuôn rơi.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không thoải mái hay không? Tôi lập tức đưa em trở về phòng bệnh, đừng khóc đừng khóc.” Bộ dạng Nam Cung Tử Phi từ trước đến nay luôn lạnh lùng như băng, nhưng hiện tại ánh mắt lại tràn đầy sự thương tiếc.
Chiếc Mercedes màu bạc kia băng băng chạy đi, chỉ còn lại hai người vẫn ngồi, nhưng biểu hiện của cả hai hoàn toàn không giống nhau.