ED: Khánh Khánh
Beta: Sammie0496
Nữ giúp việc thấy An Sơ Hạ chậm chạp không ngồi xuống, còn tưởng rằng cô là vì do chờ mình tới kéo giúp ghế dựa, vội vàng đi ra phía trước cái ghế kéo ra, nhưng An Sơ Hạ vẫn duy trì tư thế, không ngồi xuống, cũng không có động tác khác.
Cái này ví như bài văn, lòng của cô rối loạn như đang nhảy. Cô suy nghĩ, nếu lúc ấy cô không đẩy Hàn Thất Lục ra, vậy Hàn Thất Lục có phải hay không sẽ đi sâu vào nụ hôn?
Cô đột nhiên có chút hối hận khi chính mình đẩy anh ra, nhưng lại cảm thấy được chính mình đã làm rất tốt. Nếu như Hàn Thất Lục chẳng qua chỉ là muốn xem thử cô, cô đẩy Hàn Thất Lục ra, dù sao Hàn Thất Lục hẳn không cảm thấy rằng cô là một người dễ dãi. Nếu Hàn Thất Lục hôn cô, căn nguyên là do một loại kích thích, này cũng nói rõ là Hàn Thất Lục đối với chính mình đúng là vẫn không giống như vậy.
“Thiếu phu nhân? Người muốn xới nhiều cơm hay ít thôi?” Nữ giúp việc kế bên nhìn An Sơ Hạ còn đang ngẩn người, vì thế tìm cái cớ cùng cô bắt chuyện.
“A? A…, tôi muốn nửa chén cơm là đủ rồi, không cần lấy cho tôi nhiều.”
An Sơ Hạ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, đã bình tĩnh kéo ghế, nữ giúp việc liền bước lên phía trước đẩy mạnh An Sơ Hạ xuống ghế dựa. Bắt đầu ăn một hồi lâu, mới cảm thấy được nhiệt độ của sắc mặt mình đang giảm xuống.
Không lâu nghe được trên lầu truyền đến thanh âm, An Sơ Hạ biết rõ kia nhất định là Hàn Thất Lục, liền thu lại cảm xúc của mình, cố giả bộ bình tĩnh là đang ăn cơm. Hàn Thất Lục rất nhanh ở bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, tùy ý nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bùi ngùi nói: “Mẹ tôi thật đúng là vì cô mà lo lắng, buổi sáng đặc biệt dặn dò đầu bếp đem thức ăn dễ tiêu một chút.”
“À, cho nên tôi chuẩn bị buổi tối đi siêu thị mua nhiều đồ ăn tươi tự mình xuống bếp để cám ơn mẹ.” An Sơ Hạ nói xong, giương mắt nhìn Hàn Thất Lục hỏi: “Anh có muốn cùng đi siêu thị không?”
Nghĩ tới cảnh phải chen chúc ở đám đông Hàn Thất Lục, cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Không đi.”
Nhưng sau đó, anh lại bổ sung một câu: “Tùy thôi.”
Tùy thôi có phải là đồng ý đi? An Sơ Hạ cúi đầu nuốt cơm, trong lòng thầm thở dài nói: Cái này đại thiếu gia từ trước vẫn ngạo kiều như thế! Đi thì đi thôi, lại vẫn nói một câu, tùy thôi.
Hai người không hề nói một câu nào nữa, mỗi bên ăn mỗi cái, An Sơ Hạ ăn xong liền ở phía sau nói lại một câu: “Tôi muốn đi siêu thị sẽ gọi anh.”
Nhìn thấy Hàn Thất Lục không có gì phản ứng, nhưng cũng không có phản ứng cự tuyệt, vì thế xoay người lên lầu. Lúc An Sơ Hạ đã đi lên lầu, anh mới vừa thở một hơi, chết tiệt, thế nào mà khi nói chuyện với cô ấy lại thấy bản thân mình rất lo lắng? Có lẽ hôm khác anh nên đi gặp bác sĩ tâm lí một phen, không sai!
Mỗi lần mưa to Phách Thiên lại thích lăn lộn trên bùn, làm mình giống như chó mực. Mưa bây giờ đã tạnh, Hàn Thất Lục ăn xong không lầu, mà là đi đến bãi cỏ bên ngoài. Vì mới mưa to xong nên trên mặt cỏ, đều lấp đầy những giọt nước như hạt chân châu.
Hàn Thất Lục bước chân lên đi, một mảnh ống quần liền bị ướt.
Sớm biết vậy anh đã mặc quần đùi, đỡ bị ướt. Nghĩ là như vậy, nhưng anh không lên lầu, nơi này cách biệt thự cũng khá xa, anh mới chẳng muốn trở về đổi.
Nhưng nếu như vậy đi đến căn phòng nhỏ của Phách Thiên, ống quần nhất định sẽ ướt đẫm. Vì thế anh cúi người đem ống quần xắn lên, quần vận động co dãn rất tốt, anh thẳng tay xắn đến đầu gối, để lộ ra “Đùi đẹp”, cái này giống như người nông dân mới vừa cày ruộng trở về, lại giống người đánh cá mới vừa từ bờ biển trở về.
Bãi cỏ này tạo ra để chơi golf, nhưng Hàn Lục Hải bận việc, rất ít có thời gian để chơi golf, cho dù là có chơi golf cũng đều cùng bạn bè kinh doanh đến nơi khác đánh, cho nên bãi cỏ về sau liền để đó không sử dụng, rõ ràng được dùng cho người mới ăn cơm xong tản bộ.
Phòng nhỏ của Phách Thiên ở nơi đó. Anh thật xa liền nhìn Phách Thiên người đen như mực đuổi theo con bươm buớm, nhưng bởi vì bị xích kéo lại, bất luận như nào cũng đuổi không kịp con bươm buớm.
Chỉ thấy nó không cam lòng nhìn về hướng bên kia mà gầm lên vài tiếng, Hàn Thất Lục nhìn thấy cảnh này, mỉm cười sau đó vỗ tay của mình để thu hút sự chú ý của Phách Thiên.
Quả nhiên Phách Thiên lập tức liền nhìn về phía này, thấy người đến là Hàn Thất Lục, hưng phấn nhảy dựng như muốn xông lên, nhưng do bị xích nên buộc nó chỉ có thể tại chỗ mà nhảy.
“A, thiếu gia.” Đóng cửa phòng Phách Thiên lại, người giúp việc đang cầm trong tay các loại công cụ, nhìn thấy Hàn Thất Lục ở phía sau, kinh ngạc mà hô lên một tiếng.
“Ừ.” Hàn Thất Lục dừng bước lại, gật gật đầu xem như đáp lại.
“Tôi đang chuẩn bị đi cho Phách Thiên tắm rửa, người biết mỗi lần trời mưa nó đều đã thích lao ra trên bãi cỏ mà lăn lộn. Nếu không thì tôi tắm rửa cho nó sạch sẽ để người cùng Phách Thiên dạo chơi?” Người giúp việc mang theo một thùng công cụ để tắm rửa, có vẻ hơi có chút cật lực nói.
Anh cũng đã có ý định đi ra kho để lấy công cụ, người này như vậy mà mang tới quả thật là không thể tốt hơn. Anh đã rất lâu rồi chưa cùng chú chó bảo bối Phách Thiên tăng tiến cảm tình rồi.
“Hôm nay cho ông nghỉ một ngày, tôi sẽ tắm rửa cho Phách Thiên.” Hàn Thất Lục nói xong, chỉ thùng nước trong tay người giúp việc nói: “Ông đem cái đó để ở đây thì tốt rồi.”
Thiếu gia đã lên tiếng, để đáp ứng, ông mang theo thùng nước đặt ở chỗ phòng Phách Thiên, để cho vòi nước chảy mới chịu đi.
Hàn Thất Lục vừa đi vào, Phách Thiên lập tức nhảy lên, quần áo Hàn Thất Lục nhuốm đầy dấu vết màu đen sẫm của bùn đất, bộ quần áo này của anh xem ra không thoát khỏi.
“Tốt lắm tốt lắm, ngoan ngoãn ngồi ở trong này, ta tắm cho, ngươi xem ngươi đem toàn thân ta biến thành cả màu đen rồi!” Hàn Thất Lục kéo Phách Thiên tới chỗ một khối xi-măng nhỏ ngồi xổm người xuống, trước cầm lấy vòi nước mở chốt nước, cứ như vậy mà xối lên toàn thân Phách Thiên, Phách Thiên có phần hưng phấn đi tới đi lui, lại bị Hàn Thất Lục mắng một tiếng nên ngoan ngoãn nằm tại chỗ bất động.
Phách Thiên cứ cách một ngày lại được tắm, cho nên ngoài bùn đất trên người, cũng không có bụi bẩn khác, thật cũng không phải là quá bẩn. Phun nước một lần nữa, màu lông của Phách Thiên liền trở về trạng thái ban đầu, lông ướt sũng, có vẻ Phách Thiên hơi gầy đi, xem ra cũng không có gì vui.
An Sơ Hạ vốn định ăn xong trở về đi viết bản thảo, nhưng là cô không nghĩ là do ăn quá nhiều đồ ăn, bụng liền no ngay cả ngồi cũng không muốn, quả thực khó chịu, ngồi thì lại càng khó chịu.
Mặc dù cô ngay từ đầu chỉ bới nửa chén cơm, nhưng về sau lại bảo người giúp việc bới đầy một chén, lúc đó Hàn Thất Lục kinh động nhìn cô, ánh mắt giống như là nói “Cô là heo hay sao mà ăn nhiều như vậy”!
Lúc ấy chính mình thực sự là rất xấu hổ, sớm biết thì sẽ không ăn nhiều như vậy rồi!
Để tiêu hóa, cô ở trong phòng tới đi đi lui đi qua đi lại, nhưng là trong phòng quá oi bức, liền đi ra ban công hóng gió sau cơn mưa.
Ban công là ở phía Nam, nhìn theo hướng về phía Nam, có thể nhìn thấy một con đường sỏi quanh co dẫn tới cửa, và một vài vệ sĩ bên ngoài cổng nhìn vào di động cầm trên tay.
“Ha ha ha, dễ chịu chứ?” Nơi này thật sự quá an tĩnh, một chút thanh âm cũng có thể nghe rõ ràng, đây chính là thanh âm là Hàn Thất Lục, theo phía đông vang tới. Phía Đông là một bãi cỏ lớn, phía Đông Nam chỗ là căn phòng nhỏ của Phách Thiên.
An Sơ Hạ theo thanh âm mà đi xem qua, nhìn thấy Hàn Thất Lục chính là đang ngồi xổm trước cửa phòng Phách Thiên, Phách Thiên toàn thân trắng như tuyết, xung quanh đều là bọt biển, xem ra giống như là một quả cầu tuyết lớn.
Hàn Thất Lục có đôi khi nhìn qua thì là rất lạnh lùng, nhưng đối động vật như vậy mà thân mật, có người nói, đối động vật mà thân mật, thì bản tính cũng không hẳn là xấu.
“Đúng là tôi như thế nào liền cảm thấy được anh rất xấu a?” An Sơ Hạ hai tay chống lan can, nhìn Hàn Thất Lục say sưa.
Dường như đã cảm nhận ra có một đôi mắt nhìn chằm chằm vào mình, Hàn Thất Lục theo bản năng liền hướng lên lầu hai mà nhìn, vừa hay nhìn thấy An Sơ Hạ cũng đang nhìn tới. Anh chỉ cảm thấy lưng của mình cứng đờ, nhưng là dù sao cũng phải chào hỏi, vì thế anh vẫy vẫy tay mà hô: “Muốn lại đây cùng tắm cho Phách Thiên sao?”
“Không được.” An Sơ Hạ sợ Hàn Thất Lục nghe không được, liền vẫy tay, xoay người quay lại phòng.
Dù sao cô hiện tại cũng coi như là một tác giả của thiểu thuyết ngôn tình, biết có một số việc cần phải theo thứ tự mà đến, nói thí dụ như, đem tình cảm của Hàn Thất Lục quay về, việc đó cũng không vội vã.
Vẫn luôn cùng anh sống chung một chỗ, nói không chừng đối phương thật đúng là coi mình như em gái rồi.
Bụng như thế nào cũng đã hết no rồi, An Sơ Hạ liền dẹp suy nghĩ lại, ở trước máy tính mà ngồi xuống.
Ngồi xuống đã là hơn ba giờ, sau cơn mưa nhiệt độ dần dần hạ thấp xuống, mặt trời không còn quá nóng như buổi trưa, mặt trời chiếu qua cửa sổ xuống đất như thể rắc một lớp bột phấn, đám mây như thể bị thiêu đốt…
Có người mở cửa, nhìn thấy An Sơ Hạ nhìn bên này, liền vội cung kính hỏi han: “Tiểu thư, người buổi sáng nói là muốn đi siêu thị, tôi đến là để nói hiện tại có thể đi rồi.”
“À, được, cám ơn.” An Sơ Hạ gật gật đầu, người lái xe của Nhà họ Hàn cũng gật đầu một cái, xoay người đi ra.
Lưng hơi hơi đau nhức, An Sơ Hạ duỗi thắt lưng, nhìn về phía đồng hồ, cư nhiên đã là bốn giờ. Nhớ lại còn muốn đi siêu thị, An Sơ Hạ vội vàng thay quần, lấy điện thoại di động ra khỏi phòng.
Cô cũng không có trực tiếp đi xuống lầu, mà là đi sang bên trái phòng Hàn Thất Lục, phòng cửa mở, An Sơ Hạ gõ gõ cửa, bên trong không có đáp lại.
“Hàn Thất Lục, anh không ở bên trong sao?” An Sơ Hạ hô vài tiếng không thấy người, đành phải bỏ cuộc.
Vừa đi xuống lầu, lại phát hiện Hàn Thất Lục đang ngồi ở trên ghế sofa của đại sảnh xem tv. Nghe được thanh âm, anh dời tầm mắt hướng lên nhìn về phía An Sơ Hạ nói: “Có thể đi sao?”
Vốn là đã sớm ở chỗ này chờ cô rồi.
“A, có thể rồi.” An Sơ Hạ lấy lại tinh thần, gật gật đầu đi theo Hàn Thất Lục ra ngoài.
“Tôi còn tưởng rằng cô ngủ đến bây giờ, người lái xe nói với tôi cô là đang sáng tác. Quấy rầy đến cô sao?” Hàn Thất Lục vừa đi vừa hỏi.
“Không có, vốn cũng viết gần xong rồi.” An Sơ Hạ trả lời, tiện đà nhớ tới Quỳ Hoa, liền hỏi: “Anh chiều nay như thế nào lại không cùng Hướng Mạn Quỳ đi chơi?”