Edit Thiên Dương
Hai người lẳng lặng ôm nhau. Ngay tại thời điểm An Sơ Hạ cho rằng toàn bộ thế giới chỉ có bọn họ, Hàn Thất Lục đột nhiên buông lỏng cô ra, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía bên trái.
An Sơ Hạ bị động tác thình lình của Hàn Thất Lục làm cho hoang mang không rõ chân tướng, thuận thế nhìn về phía ánh mắt của Hàn Thất Lục lúc này đang hướng tới. ” Rốt cục là đang chú ý tới ai?”
Dưới bậc thang, cô gái mặc chiếc váy dài màu trắng đang đứng với ý cười nhẹ nhàng trên môi. Đôi môi màu son hồng nhạt hơi cong lên, cô ta tuy cười nhưng lại đem đến cho người khác cảm giác lạnh lẽo vô cùng
Hướng Mạn Quỳnh!
An Sơ Hạ hoàn toàn sửng sốt, cô thật không nghĩ tới Hướng Mạn Quỳnh đột nhiên xuất hiện ở chỗ này!
Mà xem ra cô ta đã đứng ở đằng kia một lúc lâu rồi. Là đứng đó từ lúc nào? An Sơ Hạ chỉ cảm thấy trong ngực dấy lên cảm giác cực kì phiền muộn. Cô chán ghét cái con người xấu xa này, thế nhưng lại không thể thường xuyên ở trước mặt Hàn Thất Lục nhắc tới cô ta. Người phụ nữ trước mặt họ lúc này đúng là ngu ngốc mới có thể đường hoàng đứng đó, đảm đương thân phận bạn gái cũ. Cô lúc này cũng không muốn để cho Hàn Thất Lục cảm thấy rằng cô rất keo kiệt! An Sơ Hạ hơi nhếch cánh môi hoa đào, cắn răng không nói gì.
” Cô làm sao lại ở chỗ này?” Hàn Thất lục nhíu nhíu mày, tay khoát trên vai An Sơ Hạ, không buông. Động tác này của anh lại khiến trong lòng An Sơ Hạ thực tại kiên định lên rất nhiều.
Cô lúc này lại cảm thấy may mắn vì đã cùng Hàn Thất Lục làm hòa với nhau rồi.
Hướng Mạn Quỳ ánh mắt nhạy cảm dừng lại tại cánh tay Hàn Thất Lục đang đặt trên vai An Sơ Hạ, khóe miệng cô ta tiện đà gợi lên quét xuống ý vị thâm trường cười
” Đừng hiểu lầm” Hướng Mạn Quỳnh đem tất tất cả cảm xúc giấu nơi đáy mắt, lắc lắc mông đi tới: ” Tôi là tới chỗ này công tác”.
Tiếng nói vừa ngừng, Hướng Mạn Quỳnh cười như không cười liếc nhìn An Sơ Hạ. Loại vẻ mặt này làm cho An Sơ Hạ cảm thấy cực kì không thoải mái, giống như là một con mèo hư hỏng làm bộ thuận theo, ngầm lại bắt đầu phóng xuất móng vuốt tới.
Cô theo bản năng nhích lại gần bên người Hàn Thất Lục, Hướng Mạn Quỳnh trong đáy mắt xuất lộ ra tia khinh thường. Hiển nhiên là coi hành động của cô là giả vờ yếu ớt.
” Tôi còn có việc, phải đi trước rồi” Hướng Mạn Quỳnh nói xong, đối với Hàn Thất Lục ôn nhu cười: ” Lát nữa lại đến tìm anh”
Vừa dứt lời, Hướng Mạn Quỳnh trực tiếp lướt qua bọn họ, hướng phía trái hành lang đi đến.
Bên kia là hướng dẫn tới văn phòng, An Sơ Hạ nghiêng đại não nghĩ nghĩ, vẫn lại là đoán không ra Hướng Mạn Quỳnh tới nơi này với mục đích gì
Cô ta là một minh tinh, tới trường học có khả năng là để quay phim, nhưng căn bản cô không nhìn thấy lấy một cái cameras, cũng không thấy một nhân viên công tác nào.
“An Sơ Hạ” Hàn Thất Lục nhìn đống hồ trên cổ tay: ” Tới giờ nghỉ trưa rồi”.
“A…” An Sơ Hạ lúc này mới lấy lại tinh thần, không kịp nghĩ nhiều, thậm chí không cùng Hàn Thất Lục nói chuyện, trực tiếp hốt ha hốt hoảng hướng về phía phòng học mà chạy, Hàn Thất Lục vẫn sửng sốt một hồi lâu.
Vào lúc anh chuẩn bị lên lầu, một thân váy dài trắng lại đập vào ngay tầm mắt Hàn Thất Lục.
Hướng Mạn Quỳ nghiêm mặt theo dõi anh, nhưng là Hàn Thất Lục một cái ngẩng đầu lên cũng không có, trực tiếp nhấc chân đi lên lầu.
” Hàn Thất Lục!” Hướng Mạn Quỳnh vội vàng đi lên phía trước vài bước, hô lên một tiếng, Hàn Thất Lục dừng bước. Cô ta tiếp tục: ” Em muốn cùng anh nói chuyện”.
Ngữ khí cô ta nghe ra thật tội nghiệp, hoàn toàn không có nửa điểm giống với lúc An Sơ Hạ còn ở đây, bộ dáng cả vú lấp miệng em. Ở trước mặt mọi người, cô ta vĩnh viễn đều bày ra bộ dáng tư thái, kiêu ngạo, thế nhưng chỉ cần một mình ở cùng một chỗ với Hàn Thất Lục lại biến thành cô gái yếu ớt
Cô ta đã lăn lộn trong làng giải trí lâu như vậy, ngủ cùng biết bao nhiêu người đàn ông đến cô ta còn nhớ không rõ, nhưng tuổi đời cũng chỉ mới đang ở thời điểm vẫn còn bị gọi là một tiểu cô nương. Hàn Thất Lục xoay người lại, trên mặt cũng không có ít nhiều biểu tình, thái độ như người không quen biết nhìn Hướng Mạn Quỳ: ” Nói đi”. Ngữ khí băng lãnh như trong lòng Hướng Mạn Quỳnh lúc này.