Ed: Ngọc Linh
Beta: Võ Nana + LaPluie
“Tôi không hiểu.” Đỗ Giản Nhiên nhận lấy cốc cà phê, tiếp tục nói: “Chia rẽ An Sơ Hạ với Hàn Thất Lục theo lời cô nói, vậy cô ở vị trí đó, thì được hưởng lợi thế gì sao?”
“”Cô không cần hiểu, tôi sẽ giúp cô giành được thứ cô muốn, cô chỉ cần biết điểm này là tốt rồi, không cần suy tính gì thêm. Nhanh lên một chút, đưa lên đi, cô còn có ba phút đồng hồ!”
Đỗ Giản Nhiên cắn chặt răng, xoay người, nhanh chóng đi ra khỏi nơi lấy nước sôi.
Rất nhanh, Đỗ Giản Nhiên đi tới tầng của lớp mười một, không nghĩ rằng, Hàn Thất Lục đang đứng ở đầu thang dựa lưng vào tường. Nghe thấy tiếng bước chân, Hàn Thất Lục nhanh chóng xoay người, sau khi thấy cô, ánh mắt rõ ràng tối sầm lại.
“Cái này…” Đỗ Giản Nhiên đi lên trước, thấp giọng nói: “Chị Sơ Hạ nhờ tôi mang cà phê giúp chị ấy, đây là cà phê, anh thử một chút khi còn nóng đi?”
Sau khi nói xong, Đỗ Giản Nhiên chìa tay đưa chiếc cốc qua, chiếc cốc trong suốt, bên trong sóng sánh cà phê màu nâu, làn khói nhạt bốc lên, thoạt nhìn rất bắt mắt.
Vậy mà, Hàn Thất Lục cũng không thèm liếc nhìn cốc cà phê một chút nào, lạnh lùng mở miệng hỏi: “An Sơ Hạ đâu, tại sao không lên đây?”
“Cái này…” Đỗ Giản Nhiên mù mịt, lắc đầu một cái: “Tôi không biết, dường như chị ấy có chuyện cần làm. Cà phê là chị ấy pha lại vội vàng đi đâu đó, nhưng…”
“Cảm ơn.” Hàn Thất Lục nói một câu như vậy, nhưng cũng không nhận lấy cà phê, giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng đi xuống dưới lầu, để lại một mình Đỗ Giản Nhiên đứng đó.
Cư nhiên… Cứ như vậy mà đi?
Thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cốc cà phê cũng hay nhìn cô lấy một cái?
Đỗ Giản Nhiên tay bưng cà phê, nghiến răng ken két. Trở thành người ở bên cạnh Hàn Thất Lục, ý niệm này vào giờ khắc này càng trở nên kiên định hơn.
Khi Mã Cách vừa gợi ý muốn trở thành đồng minh với cô, cô vốn muốn từ chối. Chẳng qua là… Hôm đó, sau khi cô nói chuyện với An Sơ Hạ vài ba câu ngắn ngủi, dù An Sơ Hạ giơ tay hay nhấc chân, dáng điệu đều vô cùng hoàn mỹ, khiến cô càng thêm tự ti. Mà Mã Cách lại tìm cô lần nữa, cô do dự liên tục, cuối cùng vẫn đồng ý lời mời gọi của cô ta.
Ít nhất, cô cũng muốn thử cố gắng một lần!
Vì bản thân mình…..
Hàn Thất Lục chạy một mạch đến cửa lớp học của An Sơ Hạ, Phỉ Lỵ Á đang cầm trong tay cái sạc điện thoại, thấy Hàn Thất Lục chạy tới, cô nhất thời nghi ngờ: “Ơ? Không phải Sơ Hạ bưng cà phê đi lên tìm anh sao?”
Thời điểm đi siêu thị mua cà phê, An Sơ Hạ đã nói qua với cô, mua cà phê hoà tan không phải cho mình mà là mua cho Hàn Thất Lục uống.
“Cô nói gì?” Hàn Thất Lục mặt nhăn mày nhó, mặc dù Phỉ Lỵ Á nói rất nhẹ nhàng, nhưng hiển nhiên là anh đã nghe thấy lời cô nói: “Cô nói cô ấy tới tìm tôi sao?”
Đúng là như vậy không sai chút nào, chẳng lẽ giữa chừng đã xảy ra chuyện gì?
Đang lúc Phỉ Lỵ Á không biết trả lời như thế nào, bỗng nhiên Mã Cách bước ra. Những gì họ mới nói vừa rồi cô cũng đã nghe thấy, vừa đi ra liền đối diện với Hàn Thất Lục nói: “Sơ Hạ cô ấy tạm thời có việc, nói tôi giúp cô ấy đưa cà phê lên đó, đúng lúc tôi cũng có việc cần làm, liền thuận tay đưa cho một nữ sinh mang tới. Chẳng lẽ nữ sinh kia không truyền đạt lại sao?”
“Cô ta có chuyển lời.” Khuôn mặt Hàn Thất Lục không thay đổi, anh nói: “Chuyện này chắc chắn cô biết, An Sơ Hạ đâu?”
“Cái này…” Mã Cách lắc đầu một cái: “Hay là đi xuống lầu rồi nhỉ?”
“Tôi hỏi cô, An Sơ Hạ đâu?” Hàn Thất Lục tiến lên từng bước nắm chặt bả vai Mã Cách: “Cô ấy hiện tại đang ở đâu?!”
Giờ phút này, đôi mắt Hàn Thất Lục phát ra tia sáng lạnh như băng, tia sáng kia, như thể phảng phất linh hồn của người có năng lực làm bất cứ chuyện gì. Nhất thời Mã Cách cũng sợ ngây ngẩn cả người, ấp úng nói không ra lời.
“Thất Lục thiếu gia… Anh doạ cô ấy rồi.” Phỉ Lỵ Á hảo tâm nhắc nhở.
Hàn Thất Lục hừ lạnh một cái, tiếp theo cầm điện thoại ra tay, chạm vào màn hình mấy cái, sau đó anh quả quyết chạy về phía cầu thang.
Anh thiếu chút nữa đã quên, mình đã cài một phần mềm định vị GPS trên di động của An Sơ Hạ, có thể tìm được vị trí chính xác của cô bất cứ lúc nào.
Sau khi An Sơ Hạ xuống cầu thang, việc đầu tiên cô làm là dội nước lạnh lên cánh tay, tiếp theo mới đi đến phòng y tế lấy thuốc mỡ. Cô không nghĩ rằng tới phòng y tế, bác sĩ cư nhiên không tìm thấy thuốc mỡ trị bỏng đâu, nên cô đành ở phòng cứu thương chờ đợi rất lâu.
“A —— thấy rồi!” Bác sĩ giơ một tuýp thuốc mỡ ra nói: “Chỉ còn lại hộp cuối cùng, hôm nay phải đi lấy thêm thuốc, em nhanh lấy mà bôi đi. May mắn nước vẫn chưa nóng đến một trăm độ, nếu không thể nào cũng phồng rộp lên rồi.”
“Vâng, cám ơn bác sĩ.” An Sơ Hạ gật đầu, nhận lấy tuýp thuốc mỡ.
Bởi vì cánh tay bị bỏng là tay trái, cho nên cô có thể tự mình bôi thuốc. Nhưng vào lúc này, cửa phòng y tế đột nhiên bị người nào đó đá văng.
Đột nhiên xuất hiện tiếng vang lớn, khiến An Sơ Hạ giật mình cánh tay bị doạ run lên, cả gói tăm bông cũng rơi xuống đất.
“Hàn Thất Lục?” An Sơ Hạ trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn Hàn Thất Lục bất thình lình xuất hiện.
Khuôn mặt Hàn Thất Lục khi vừa xuất hiện băng lãnh như phủ một lớp sương mỏng, nhưng sau khi khi tầm mắt anh chạm đến An Sơ Hạ chợt biến thành lo lắng. Anh bước mấy bước lên phía trước rồi mở miệng dò hỏi: “Em đang làm gì? Tay em sao vậy?”
Nhìn Hàn Thất Lục lo lắng khiến cho An Sơ Hạ cảm thấy ấm áp trong lòng, cô thở dài một hơi: “Chính là do bưng cà phê không cẩn thận bị bỏng. Đúng rồi, tôi nhờ một người đưa một cốc cà phê khác lên cho anh, anh sẽ không vì vậy mà…buổi trưa không đưa cho tôi chứ?”
Liếc nhìn An Sơ Hạ từ đầu đến chân, Hàn Thất Lục trong lòng cảm thấy nguôi giận, tính khí anh lại xấu đến vậy sao? Anh cũng không muốn giải thích hay nói đạo lý gì.
Hàn Thất Lục nhíu mày, vẻ mặt không vui nói: “An Sơ Hạ, em có thể đừng nhắc tới tiền bạc được không? Em không thể quan tâm đến tay mình một chút sao? Nhỡ may phồng rộp và để lại sẹo thì như thế nào?”
Tất cả các cô gái đều rất để ý đến vẻ bề ngoài, anh thật sự hoài nghi về An Sơ Hạ, có phải mẹ cô sinh cô nhầm giới tính ha không? Thậm chí không có điểm nào giống một cô gái bình thường!
“Tay bị sẹo thì có quan hệ gì? Cũng không phải là trên khuôn mặt!” An Sơ Hạ vô tình nói, vừa nói vừa lấy cây tăm bông ra một lần nữa.
“Để tôi!” Hàn Thất Lục trực tiếp cầm lấy tăm bông trong tay cô, không nói lời nào chấm thuốc mỡ bôi lên vết thương giúp cô.
Bác sĩ đứng một bên nhìn thấy Hàn Thất Lục, ông vội ho một tiếng, lúng túng đi ra khỏi phòng y tế.
Bác sĩ vừa đi khỏi, An Sơ Hạ mới buông lỏng, nói chuyện thoải mái hơn một chút, cô mở miệng hỏi: “Anh sẽ không tức giận phải không? Thất Lục đại thiếu gia?”
“Sau này không cần pha cà phê nữa!” Hàn Thất Lục cau mày nói: “Thuốc này cũng không biết tác dụng thế nào, chi bằng tôi dẫn em đi bệnh viện xem một chút. Tay một cô gái nếu như có sẹo, vậy sau này gả đi thì thế nào… À, dù sao người cưới em chỉ có thể là tôi thôi! Chuyện này ngược lại không cần lo lắng.”
Hàn Thất Lục tự lẩm bẩm một mình, lại khiến cho nhịp tim của An Sơ Hạ không tự chủ được gia tăng tốc độ, nhảy nhót trong lồng ngực.
Anh chàng này…
An Sơ Hạ bĩu môi: “Hàn Thất Lục, anh chắc chắn rằng, sau này tôi phải gả cho anh sao?”
“Nếu không còn có thể là ai???” Hàn Thất Lục ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn An Sơ Hạ, nói: “Trên thế giới này ngoại trừ bản thiếu gia, còn ai dám cưới em sao? Tôi đã hy sinh thay toàn bộ nam nhân trên thế giới này, em cũng không cần quá sùng bái tôi.”