Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
An Sơ Hạ thức thời ngậm miệng lại, bước nhanh đi ra phòng khách, cũng không nói với Khương Viên Viên “Con ăn xong rồi” hay “Con đi học đây mẹ”.
“Tôi nói tên tiểu tử Hàn Thất Lục kia, tại sao lại chọc giận Sơ Hạ rồi? Đến khi cưới nếu như không có cô dâu thì đừng trách mẹ không nhắc nhở.” Khương Viên Viên xé một khối nhỏ bánh sandwich nhét vào trong miệng.
Đem khăn ăn ném qua một bên, Hàn Thất Lục đẩy ghế tựa ra đứng lên không hề tức giận nhìn Khương Viên Viên một chút: “Tốt xấu cũng cao tuổi rồi, mẹ có hiểu là ý gì hay không?”
Khương Viên Viên sững sờ, mặt vui vẻ: “Ơ, đại thiếu gia Thất Lục của chúng ta chắc không làm như vậy rồi?”
Hàn Thất Lục thu lại khóe miệng, trong mắt lộ ra ý cười, vừa vặn lúc này một vệt nắng chiếu vào, rơi xuống sợi tóc anh, lượn lờ thành một độ cong tuyệt mỹ. Ngay cả Khương Viên Viên cũng nhìn tới ngây dại. Chỉ thấy anh giật giật môi dưới, phun một câu tổn hại hình tượng: “Vì nữ nhân, không từ thủ đoạn nào, đây chính là mẹ dạy con mà.”
Lời này….Làm sao lại quen tai thế?
Khi Hàn Thất Lục đi ra đại sảnh, Khương Viên Viên bỗng nhiên nhớ tới đây là câu nói nào đó trong tiểu thuyết mà bà thường viết cho nam chính. Vẻ mặt hơi đổi một chút, bà còn cho là đứa nhỏ này bởi vì quá mức ưu tú, mà xưa nay cũng sẽ không quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt này, không nghĩ tới…..
Lắc lắc đầu, bà bỏ qua tâm tư tiếp tục ăn bữa sáng. Con trai của bà mà! Ở trước mặt người khác lộ ra vẻ lạnh lùng, nhưng thực chất bản thân Hàn Thất Lục chính là ngoài lạnh trong nóng. Bữa sáng này, ăn thật ngon!
“Ực!” Khương Viên Viên nuốt vào một cái bánh sandwich lớn.
Một bên khác, An Sơ Hạ tự động ngồi sát vào một bên xe để tránh nói chuyện cùng Hàn Thất Lục, giận hờn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ. Hàn Thất Lục than nhẹ một tiếng, cầm lấy tờ báo thị trường chứng khoán đặt ở trong xe nhìn lại. Nhìn những thị trường chứng khoán mà chuyên gia phân tích, anh lắc đầu liên tục, những câu nói này, hết thảy đều vô ích!
Buồn bực mà đem báo vứt qua một bên, anh đưa tay ôm chầm lấy vai An Sơ Hạ: “Tức giận rồi?”
“…..” Đẩy anh ra, An Sơ Hạ vẫn không nói một lời.
“Đừng nóng giận. Không ăn thịt chó nữa được không?” Hàn Thất Lục đưa tay nâng mặt An Sơ Hạ lên, trong con ngươi tràn đầy sủng nịch: “Hoặc là anh cho em biết một tin tức tốt.”
“…..” Vẫn là trầm mặc, nhưng con ngươi lóe lóe, vẫn như cũ là không nói một lời. Dựa vào cái gì anh có thể tự dưng đối với cô nổi nóng, mà cô không thể được? Hừ! Không để ý tới anh!
Thấy bộ dạng này của cô, Hàn Thất Lục chỉ bất đắc dĩ bĩu môi. Coi như không nhìn thấy vẻ mặt tài xế Trần thống khổ nhịn cười, thay đổi tư thế ngồi thẳng.
Làm bộ đau xót thở dài nói: “Em đã không muốn biết cái này, thật là tin tức tốt….. Là như vậy…..Quên đi! Coi như anh chưa nói.”
Có câu hát thế nào nhỉ? Đúng rồi!”—— “Hiếu kỳ giết chết con mèo ngốc.”
An Sơ Hạ thu hồi ánh mắt ngoài cửa xe, giương mắt nhìn Hàn Thất Lục: “Cái gì…..Tin tức tốt gì?”
“Rốt cục cũng nói chuyện!” Hàn Thất Lục nở nụ cười, anh thanh trầm thấp nói: “Trường học quyết định, tối hôm nay tổ chức một party, chúc mừng hoạt động dã ngoại ‘ Đại Thám Hiểm ‘hoàn thành viên mãn.”
“Cho nên?” Vẻ mặt cô cứng đờ, trong giọng nói vẫn có ý tức giận: “Nói chuyện này làm gì!”
“Đương nhiên phải nói vì là chuyện của em.” Hàn Thất Lục ánh mắt từ đầu đến cuối đều dừng lại trên mặt An Sơ Hạ: ” Bởi vì….. Vì…. Em hiện tại đang để ý anh……”