Edit: Phương QuỳnhBeta: NhoxPanda2
Hắn quả thật cũng muốn hỏi Nam Cung Tử Tước có muốn cho người đi theo An Sơ Hạ hay không. Không có dừng lại, Tom cũng nhanh chóng ra khỏi phòng, đuổi theo hướng mà An Sơ Hạ vừa rời đi.
Nam Cung Tử Tước nói với cô đây không phải là loại mắt kính bình thường, mà là có thể nhìn trong ban đêm, cho nên cô mới lấy một cái đem đi, mà là đeo kính mắt. Quả nhiên, xung quanh tối như mực nhất thời biến thành một mảng sáng xanh, ngoại trừ những mảng sáng xanh có phần quỷ dị, trái lại đeo vào lại rất rõ ràng như ban ngày.
Lúc ấy Hạ Tâm Ngữ dụ bọn họ tìm nhà gỗ nhỏ nhưng thật ra nó làn căn nhà lớn, tổng cộng có hai tầng, cô là bị nhốt tại tầng hai, trong một cái phòng, lúc đi xuống lầu, cô nhanh chóng chạy đi. Cũng không biết muốn chạy hướng nào, chỉ là chỗ nào có đường thì chạy hướng đó, mãi đến khi xoay người trong tầm mắt nhìn lại không còn thấy nhà gỗ nhỏ cô mới dừng bước.
Chạy quá nhiều, trên người cô bắt đầu đổ mồ hôi. Lúc trước phát sốt, thân thể cô vẫn còn có chút yếu, vì thế mới chạy như vậy liền mệt đến chịu không nổi.
Dựa lưng vào một thân cây, An Sơ Hạ từng ngụm từng ngụm thở phì phò, tay đặt lên đùi mình. Nước mắt lại giống dây trân châu bị đứt, liên tục chảy xuống. Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục anh rốt cuộc là ở đâu?
Một ngọn núi lớn như vậy, muốn cô làm sao có thể tìm thấy Hàn Thất Lục.
“Hàn Thất Lục!!!” Cô dùng hai tay làm thành loa, hô to ra tiếng. Đáp lại của cô, chỉ là tiếng vang của cô doạ lũ chim trên ngọn cây bay đi.
Thân thể vô lực ngồi sững trên đất, An Sơ Hạ bụm mặt khóc lớn thành tiếng.
Khóc một lát nữa, cô liền ngưng khóc. Khóc vô ích, bất luận dùng phương pháp gì, cô nhất định phải tìm đến Hàn Thất Lục. Cho dù là thi thể… Cô cũng phải tìm đến! Hạ quyết tâm, An Sơ Hạ đưa tay lau khô nước mắt mình, trong ánh mắt tràn đầy quật cường.
Trong đầu liều mạng đi tiếp tới khi đó đường, cô càng không ngừng đi tới, mãi đến nơi xa bầu trời bắt đầu trở nên trắng.
Trời nhanh sáng sao? Cô nhìn phía xa bầu trời phát ra ánh sáng ngây ngốc hướng tới, chân giống như đã hoàn toàn không thuộc về mình, cô hiện tại hoàn toàn là dựa vào ý chí tiếp tục đi. Lòng bàn chân cũng nổi lên vài cái bọng nước, nhưng là cô căn bản không rảnh bận tâm những thứ này. Trong đầu cũng chỉ có một thanh âm, đó chính là – – nhất định phải tìm thấy Hàn Thất Lục.
Vẫn ngầm đi theo An Sơ Hạ, Tom cũng bị cô làm cho mệt đến mức mỏi. Đứng lại là hắn liền không thể há mồm thở dốc. Trong lòng kinh ngạc con gái Trung Quốc vì cái gì ý chí lại kiên cường như thế, lại bắt đầu đau lòng thay cho An Sơ Hạ. Một người con gái, buổi tối khuya ở trong rừng sâu nước độc một mình, mà còn là đã đi cả buổi tối. Huống chi, cô vừa mới khoẻ lại, thể chất so với bình thường đã suy yếu nhiều.
Bỗng đột nhiên hắn nhìn đến An Sơ Hạ tựa hồ phát hiện thứ gì đó. Động tác lưu loát từ cây này nhảy đến khác một thân cây cao hơn, hắn thấy rõ ràng An Sơ Hạ cầm trong tay một cái điện thoại di động. Mà còn là một chiếc điện thoại xa xỉ. Nhìn bên ngoài có thể thấy được chạm khắc tinh xảo.
Ở nơi này làm sao có thể tìm được điện thoại di dộng? Tom nghi hoặc, đột nhiên liền nhìn đến An Sơ Hạ cầm lấy điện thoại ấn một dãy số, trong lòng lập tức chuông báo động mãnh liệt.
Không có nhiều do dự, Tom từ trên cây nhảy xuống, An Sơ Hạ phản ứng không kịp liền bị hắn chạy nhanh qua lấy mất chiếc điện thoại.
“Sơ Hạ tiểu thư, ngươi như vậy, có tính không là trái với quy tắc trò chơi a?” Tom khoát khoát tay trung di động, trên mặt lạnh như băng.
“Ngươi…” An Sơ Hạ theo nghi hoặc biến thành kinh hãi, cô cư nhiên vẫn không có phát hiện có người đi theo mình. Người này cô nhớ rõ, là thủ hạ của Nam Cung Tử Tước. Nói như vậy, Nam Cung Tử Tước lúc vừa mới bắt đầu đã phái người theo dõi cô rồi!