Ed:NyBeta: Kaly Vương
Viên lão nghiêm khắc không phải ở mặt ngoài, mà cả ở trong lòng. An Sơ Hạ suy nghĩ đến Viên lão dáng bộ nhíu mày, nhịn không được ớn lạnh một phen.
“Không có không có!” An Sơ Hạ vội vàng chột dạ biện giải: “Hàn Thất Lục đi chơi bóng rổ nên con đi cùng? Chờ anh ấy xong, ta sẽ nhắn anh ấy đi gặp người.!
Viên lão phun ra một từ rất đơn giản: ” Thật”
Treo qua điện thoại, An Sơ Hạ bỗng nhiên cảm giác “thật sự bối rối “
Không nói đến cô gặp mặt Nam Cung Tử Phi đề cập qua việc này, nế cô nói ra, Nam Cung Tử Phi có đáp ứng không? Đáp ứng cô đi gặp một người chưa bao giờ gặp mặt qua.
Bất luận là ai, đều cảm thấy được yêu cầu như vậy cực kỳ bất ngờ?
An Sơ Hạ nhìn điện thoại, lời Viên lão nói vẫn rành rành trước mắt. Viên lão giống đại nhân vật, có thể dạy cô đàn đàn dương cầm, nói là tam sinh hữu hạnh cũng không đủ.
Nhưng, Nam Cung Tử Phi… Cô nợ anh, hiện tại lại đẩy anh đến chỗ Viên lão… Đương nhiên, Viên lão thấy anh khẳng định không làm gì xấu.
Cảm thấy có chút không mở miệng được.
Tiếng còi lần thứ hai vang lên, các huấn luận viên bắt đầu phân đội, đó là một trận chiến giả. Trận đấu bóng rổ với trường cao đẳng đã kéo dài một thời gian, bây giờ, rõ ràng thời gian đã hết, cho nên tất cả mọi người cũng được huấn luyện đặc biệt.
“Giữ anh ta! Nhanh lên!” “Cho ta cho ta!”
Cuộc chiến bắt đầu, các đội viên ra sức chơi bóng, tại trận liên tiếp vang lên tiếng thét chói tai và cỗ vũ. An Sơ Hạ cũng nhịn không được đứng lên, quan sát trận đấu dưới khán đài.
Cô không biết chơi bóng rổ, nhưng biết rằng bọn họ chơi rất giỏi. Kia ba phần đầu, quả thực tựa như xem kịch.
Những tiếng hét chói tai bắt đầu vang lên tựa hồ muốn đâm lủng màng tai.
Điểm số sau cùng, đội Hàn Thất Lục thấp hơn một chút.
Hàn Thất Lục cực kì hối hận lắc đầu, anh lại không biết, ở trong mắt người khác, mồ hôi trên lọn tóc anh đều hoàn mỹ.
An Sơ Hạ biết anh thua, trong lòng cảm thấy được có chút tiếc nuối. Liền như thế nhất phân a… bại bởi Nam Cung tử phi.
Có lẽ là cảm thấy không vui, Hàn Thất Lục thấy cô cũng không chào hỏi, trực tiếp hướng phòng thay quần áo bên kia đi đến.
“Giỏi lắm!” Tiêu minh Lạc đưa tay đấm nhẹ lên vai Nam Cung Tử Phi, đây là cách cổ vũ đồng đội.
Tuy nhiên chính mình cùng Hàn Thất Lục một đội thua, nhưng mọi người chỉ cùng chơi bóng rổ bây giờ bắt chước chiến, Tiêu Minh Lạc trái lại không như Hàn Thất lục coi trọng thắng thua.
Sắc mặt Nam Cung Tử Phi không vì thắng lợi mà biểu hiện vui sướng, vẫn như cũ là kia phó mặt đưa đám. Trái lại Đại Hổ cực kì vui vẻ đối với thính phòng khoe bắp thịt của mình, lại vẫn cực kì đắc sắt nói: “Thấy thực lực của Hổ Gia chưa? Không có Hổ Gia, không thắng được!”
Nói mấy câu, dẫn ra mọi người tức giận la ó.
Thừa dịp mọi người chú ý sự khoa trương của Đại Hổ, An Sơ Hạ vội vàng bỏ xuống phòng thay đồ, cản trước phòng thay quần áo của Nam Cung Tử Phi.
Nếu đáp ứng Viên lão, liền tính khả năng Nam Cung Tử Phi không đáp ứng, cô đành thử một lần.
“Chuyện gì?” Đôi mắt Nam Cung Tử Phi nổi lên một tầng mỏng gợn sóng, chỉ khi nhìn thấy cô, anh mới có loại biến hóa nhỏ này.
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, đi theo tôi.” An Sơ Hạ chỉ chỉ khán giả, sau khi nói xong liền đi ra cửa trước.
Cơ hồ không chút do dự, Nam Cung Tử Phi trực tiếp cùng cô đi.
Hai người đi tới một chỗ yên lặng bên cạnh bồn hoa, mùa thu đến, bồn hoa gần như mất đi sức sống.
An Sơ Hạ do dự một hồi, gãi gãi đầu nói: “Dậy ta chơi Piano.. Cám ơn anh.”
Sắc mặt Nam Cung Tử Phi không có biến hóa, gật gật đầu: “Không cần. Cô có biết, ta muốn không phải cảm tạ.”
Vậy anh muốn cái gì?
Cô suýt nữa thốt ra.
Cô vẫn còn nhịn xuống, muốn nói lại thôi: “Kỳ thật, là vẫn có một việc, nghĩ muốn cầu xin anh… Bất quá, anh không đáp ứng cũng không có vấn đề gì.”
Nam Cung Tử Phi nhướng nhướng lông mày, chờ cô nói tiếp. Vận động nhiều, nên thân nhiệt cao, trên thân áo chơi bóng bị cởi, kia giống như điêu khắc thân người hoàn mỹ như vậy cùng không khí đến đây cái thân mật tiếp xúc.
An Sơ Hạ cực lực coi như không có những thứ này, nghiêm mặt nói: “Viên lão… là một bậc thầy Piano, cũng là… Trong khoảng thời gian này, Lão sư đã dạy ta Piano.”
“Là ông ấy cho cô tìm Lão sư?” Nam Cung Tử Phi không chờ cô mà nói chuyện liền mở miệng hỏi.
“Ừ”. An Sơ Hạ xấu hổ gật đầu.
Nam Cung Tử Phi nhìn cô, trong mắt nhiễm lên một tia khó hiểu: “Cô muốn xin nhờ ta chuyện gì, cùng người này gặp mặt?”
“Ừ”. An Sơ Hạ gật đầu như gà con mổ thóc, dường như: “Viên lão muốn gặp mặt anh, không biết anh có nguyện ý hay không?”
An Sơ Hạ nhìn như bình tĩnh, kỳ thật trái tim nhỏ của cô đã sắp đình chỉ vận động. Nếu Nam Cung Tử Phi thực không đáp ứng, cô thật không biết nói như thế nào cùng Viên lão!
Viên lão cái gì thù lao cũng không, chỉ cần gặp Nam Cung Tử Phi. Yêu cầu này, không tính quá lớn lao, nhưng cô cái này cũng không hoàn thành được…
Ngay lúc cô nghỉ không mời được Nam Cung Tử Phi đến, khi đó không biết làm sao đối mặt cùng Viên lão, Nam Cung Tử Phi mở miệng nói: “Có thể đời này, cũng chỉ có cơ hội này, có thể nói với em, “Ta nguyện ý” rồi.”
An Sơ Hạ sửng sốt, cố gắng khống chế nội tâm áy náy, đè thấp thanh âm nói: “Anh không cần miễn cưỡng chính mình, không đáp ứng cũng không có sao.”
Nam Cung Tử Phi phì cười: “Sơ Hạ cô xin nhờ ta chuyện gì, ta khẳng định không cự tuyệt. Đến lúc đó cho ta thời gian địa điểm, ta sẽ đi.”
Thâm tình Nam Cung Tử Phi như vậy, từ đó cho tới bây giờ đều chưa có ai.
Vì cái gì thích cô a? Cô cũng xem là đẹp mà, Mã Cách tư sắc cũng tuyệt đối cũng coi là thượng tầng.
“Ta…” An Sơ Hạ đang không biết nên như thế nào đáp lại, nhưng đột nhiên thoáng qua một bóng người.
Mã Cách!
An Sơ Hạ phản xạ có điều kiện lui về phía sau một bước, thiếu chút nữa nằm vào bồn hoa. May mắn thay Nam Cung Tử Phi thân thủ nhanh nhẹn kéo cô lại, nếu chẳng thế thì, cô biến thành trò cười cho thiên hạ.
“Cảm ơn.” An Sơ Hạ bối rối chỉnh lại mép váy.
“Không cần cảm ơn.” Vẫn câu nói cũ, Nam Cung Tử Phi lần này không có tiếp cận, mà lui về phía sau một bước nói: “Vừa rồi, là ta thất lễ, Hàn Thất Lục chắc cũng tắm rửa xong, ta đi đây.”
Nói xong, anh cũng không đợi cô nói chuyện, xoay người rời đi.
Tựa hồ đây là lần đầu tiên, anh chủ động quay lưng về phía cô.
An Sơ Hạ vừa rồi bối rối lại vẫn chưa hoàn toàn trong lòng trước tán đi, vừa rồi cô khẳng định không có nhìn lầm, cái bóng kia, tuyệt đối là Mã Cách!
“Đáng chết!” An Sơ Hạ hung hăng vỗ một cái chính mình đùi.
Mã Cách khẳng định hiểu lầm, An Sơ Hạ trong lòng như lò lửa. Mã Cách vốn có phần không thích cô, hôm nay như vậy không hận chết cô.
An Sơ Hạ đều có thể tưởng tượng đến hiện ở trong lòng Mã Cách có bao nhiêu ý nghĩ muốn đem cô ra chém chết
Cô do không gây sự chú ý của mọi người, mà đem Nam Cung Tử Phi tới cái hẻo lánh này, vừa rồi nên trực tiếp tại sân bóng rỗ lý nói rõ ràng, liền đều không xuất hiện… Nam Cung Tử Phi cũng khôchạm mặt cô.
Cuối cùng, cô cũng vẫn lại là không nên đi tìm Mã Cách giải thích.
Tính cách Mã Cách là loại gì, việc giải thích, cô chỉ cho đó là biện giải. Chẳng bằng cái gì cũng không nói, thật giả rồi sẽ rõ.
Thời điểm đi đến cửa trường học, Hàn quản gia như thường ngày ̣ứng chờ, nhưng là Hàn Thất Lục còn chưa tới. An Sơ Hạ trong lòng thở dài nhẹ một hơi, truyền đạt thôg tin của Viên lão, để cho anh có thời gian.
Mặc kệ nói như thế nào, Nam Cung Tử Phi đã xong, đây là chuyện tốt.
Không chừng Viên lão đối Nam Cung Tử Phi tương đối thích, sẽ đem kinh nghiệm suốt đời về Piano dạy cho anh, sau đó anh thành người nối nghiệp cho Viên lão a?
Như vậy quả thật, kia chính là chuyện tốt a!
Tin nhắn gữi đi thành công, Hàn Thất Lục vừa lúc xuất hiện. An Sơ Hạ vừa muốn kêu, cô lại phát giác sắc mặt Hàn Thất Lục không tốt. Chẳng lẽ là vì vừa rồi thua trận mất hứng?
“Thất Lục!” An Sơ Hạ tới nghênh tiếp, sau khi ra khỏi phòng âm nhạc, cô kêu Hàn Thất Lục đã xóa chữ “Hàn” nên rất dễ gọi.
Hàn Thất Lục giương mắt xem cô, vẻ mặt hơi có chút đình trệ, nhưng rất nhanh, anh mở miệng nói: “Anh còn tưởng rằng em còn đang tại sân bóng rổ, còn tìm một hồi, nguyên lai đã chạy đến đây.”
An Sơ Hạ ” Ha ha” vô hại, nở nụ cười, cô quyết định đem chuyện Nam Cung Tử Phi giấu đi. Chẳng thế thì, không biết Hàn Thất Lục bạo tính tình biết Nam Cung Tử Phi đối với cô như thế lại làm ra chuyện gì tới a!
“Thiếu gia, thời gian không còn sớm, không đi liền đến giờ cao điểm.” Hàn quản gia ở một bên thiện ý nhắc nhở.
Ai không nghĩ muốn tại thành phố A ra đường giờ cao điểm, đáng ra đi 20 phút lại thành đi bộ hai giờ, không chút khoa trương.
Hai người vội vàng lên xe, lên xe sau An Sơ Hạ cũng không nhắc tới bắt trận đấu. Cô không muốn: không mở bình thì ai biết trong bình có gì.
Lái xe cưđc kì có kỹ thuật, có thể thoát khỏi dòng xe chật chội.
Trở lại Hàn gia, trái lại Hàn Thất Lục thân thủ giữ cô lại, kéo cô đến Hàn gia trên mặt cỏ. Cách đó không xa Phách Thiên sủa inh ỏi, tựa hồ phát giác hai Tiểu Chủ Nhân liền ở bên cạnh.
Hàn Thất Lục không để ý Phách Thiên kia không ngừng tiếng kêu, mà là buông lỏng tay ra, nhìn cô hỏi: “Em đều đã thấy rồi hả?”
Thấy? Thấy cái gì? Chẳng lẽ… Là chuyện thua trận sao?
Kinh nghiệm nói cho cô, hiện tại tất phải giả ngu. Vạn nhất Hàn Thất Lục hỏi không là chuyện này a? Này không tự mình đánh mình sao?
Hàn Thất Lục không khỏi có chút nghi hoặc, sau một lúc lâu mới hỏi nói: “Em thật không biết anh hôm nay bại bởi Nam Cung Tử Phi?”