Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 610: Cậu đối với tôi và Hàn gia có vấn đề gì sao

Tác giả: Cẩm Hạ Mạt
Chọn tập

Edit: Hoài thu

Beta: Thảo Nguyên

Vừa hỏi xong, ánh mắt của các nữ sinh lập tức tập trung trên người cô.

“Tôi tìm Hứa Niệm Niệm, xin hỏi cô ấy hiện tại ở nơi nào?”

Đang nói nhất xuất, có nữ sinh nhận ra cô, thấp giọng nói: “Này không phải An Sơ Hạ sao? Là người mà ngày hôm qua đánh chúng ta và Niệm Niệm tỷ sao.”

“An Sơ Hạ? Kia không phải hôn phu của Thất Lục thiếu gia…”

Mọi người xem ánh mắt của cô nhất thời cảnh giác, ngữ khí bất thiện nói:” cô tìm Niệm Niệm tỷ của chúng tôi có chuyện gì?”

An Sơ Hạ không hề nghĩ muốn cùng các cô tranh chấp, dằn lại tính tình nói: “Tôi nghĩ muốn hỏi cô ta một chút, chúng ta phân tích tình huống.”

Các nữ sinh liếc nhau một cái, tiếp tục hoàn thành những việc đang làm dở, trực tiếp coi như không có cô.

Xem tình huống này, muốn hỏi các cô Hứa Niệm Niệm đi nơi nào là khẳng định hỏi không ra, An Sơ Hạ đành phải đứng cùng những người ở hành lang thượng đẳng. Hiện tại thời gian còn sớm, cô còn đợi được!

“A – – ai vậy a?”

Đang lúc nàng chuẩn bị ở trong gió lạnh trạm thượng một đoạn thời gian sau, vào thời điểm này theo hành lang kia tiếng của Hứa Niệm Niệm lại truyền đến.

“Là tôi.” An Sơ Hạ đè nén xuống nội tâm chán ghét Hứa Niệm Niệm, đi qua nhìn thẳng Hứa Niệm Niệm hỏi: “Chúng ta ban tổng vệ sinh khấu phân, việc này cô có biết?”

Hứa Niệm Niệm trên mặt ý cười không giảm, đi vệ sinh mà phía sau gần chục người đi theo, trong đó đại bộ phận người là các nữ sinh trong lớp của Hứa Niệm Niệm.

“Đương nhiên, liền là ta dẫn bọn hắn đi kiểm tra vệ sinh, làm sao vậy?”

An Sơ Hạ cặn kẽ nói: “Cửa sổ chúng ta rất sạch sẽ, không biết dọn dẹp ở nơi nào, cho nên muốn xin hỏi cô, tới cùng chúng ta xem cửa sổ nào không sạch sẽ, cần dọn dẹp?”

“Để cho tôi.” Hứa niệm niệm cười khanh khách vây quanh An Sơ Hạ chậm rì rì địa đi tới một vòng, lúc này mới mở miệng nói: “Ta nhớ ra rồi, cửa sổ các ngươi lau hết sức khô ráo.”

“Vậy cô vì cái gì vẫn còn dọn dẹp?” An Sơ Hạ nhìn chằm chằm Hứa Niệm Niệm bằng ánh mắt truy vấn.

“Có thể vì cái gì nha?” Hứa Niệm Niệm nửa nhếch miệng nói: “Bởi vì cô làm không sạch sẽ?”

Này rõ ràng liền là cố ý bới móc!

An Sơ Hạ nắm chặt quả đấm, phẫn hận nhìn hứa niệm niệm.

“Tức giận a?” Hứa Niệm Niệm cười khẽ một tiếng nói: “Đừng nóng giận,  nếu là nhất thời xung động cô lại động thủ với tôi, vậy lần này xử phạt không chỉ có tôi đâu nha.”

“Nếu tôi không có nghe sai, cậu vừa rồi nói đúng lắm, lau cửa sổ không sạch sẽ sao?”

Người nói chuyện là… Hàn Thất Lục!

An Sơ Hạ  phản xạ có điều kiện địa xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy Hàn Thất Lục lạnh lùng, nghiêm mặt đang đi tới phía bên này, mà đi theo Hàn Thất Lục bên người nhân còn lại là… Manh Tiểu Nam, sinh hoạt uỷ viên cùng trong ban nữ sinh. Manh Tiểu Nam lại vẫn nghịch ngợm hướng về phía An Sơ Hạ chớp chớp nhãn tình.

“Tôi…” Hứa Niệm Niệm cũng không ngờ rằng Hàn Thất Lục lại  xuất hiện, trên mặt hiện ra một tia bối rối.

“Kia cái gì… Chúng ta trong ban nên là đến không sai biệt lắm, chúng ta muốn tự học sớm, đi trước rồi.” Mấy cái nguyên bản đi theo Hứa Niệm Niệm thân hậu nữ sinh cuống quít tìm viện cớ ly đi khỏi chỗ này, mà Hứa Niệm Niệm cùng lớp nữ sinh đành phải nhận mệnh mà đứng yên không nhúc nhích, trên mặt các nữ sinh biểu tình tràn đầy sợ hãi.

Thật giống như, Hàn Thất Lục là ác ma một dạng.

“Tôi đang hỏi ngươi nói a.” Hàn Thất Lục vài bước đi lên đi, cùng An Sơ Hạ  song song đứng: “Hiện tại, lời của tôi nói  cô cũng dám coi như không có sao?”

“Không có. Tôi không phải…” Hứa Niệm Niệm cắn môi, đành phải chi tiết nói: “Đối… Tôi vừa hình như mới nói như vậy.”

“Cô đối tôi có cái gì bất mãn sao?” Hàn Thất Lục trầm ngưng khoảng khắc hỏi như vậy.

Hứa Niệm Niệm có chút không rõ chân tướng, lại chỉ có thể lắc đầu: “Không có… Tôi không có bất mãn.”

“Kia vì cái gì ngươi nói Hàn gia tôi không sạch sẽ a?” Hàn Thất Lục nheo lại ánh mắt, giống như là đang nhìn một con thỏ hoang dang vùng vẫy sắp chết: “Ngày hôm qua giúp các cô xoa nát cửa sổ, là Hàn quản gia cùng ta lái xe a.”

Tiếng nói vừa ngừng, Hứa Niệm Niệm thân thể bỗng ngẩn ra, môi cũng nhất thời mất đi huyết sắc. Cô lại vẫn thật không biết ngày hôm qua cư nhiên là Hàn Thất Lục giúp đỡ An Sơ Hạ cùng Giang Nam xoa xát cửa sổ.

“Thực xin lỗi… Tôi không biết…” Hứa Niệm Niệm sắc mặt tràn đầy ý sợ hãi, liền ngay cả mâu quang cũng là mơ hồ bất định.

“Tôi muốn nghe cũng không phải là câu xin lỗi.” Hàn Thất Lục lạnh lùng  nhìn cô, thân thủ kéo lại An Sơ Hạ thoáng có chút lạnh lẽo, ngược lại nhìn An Sơ Hạ  nói: “Tôi tin tưởng cô hội đem dọn dẹp độc canh phế, đi thôi, thời gian không còn sớm, tôi đưa cậu về.”

“Ân…” An Sơ Hạ hậu tri hậu giác theo sát Hàn Thất Lục đi ngược hướng Hứa Niệm Niệm.

Đi đến cửa phòng học, Hàn Thất Lục tiện buông tay cô đi tới, mãi cho đến nhìn không thấy bóng lưng Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ còn chưa lấy lại tinh thần, nếu muốn đối mặt Hàn Thất Lục nói một tiếng cảm ơn.

“Đừng nhìn a!” Manh Tiểu Nam không có ý tốt hù doạ An Sơ Hạ một phen, An Sơ Hạ rốt cục phục hồi tinh thần lại, cô mới tiếp tục cười hì hì nói: “Như thế nào? Tôi đem cứu binh đến, muốn bị Hứa Niệm Niệm khi dễ cũng hơi bị 6”.

“Khi dễ tôi?” An Sơ Hạ cười cười, vươn ra tay phải tới: “Tôi đúng là có Như Lai Thần Chưởng a! Cậu đã quên ngày hôm qua rồi hả?”

“Tốt, thật tốt, cậu lợi hại cậu lợi hại, tô làm điều thừa rồi?” Manh Tiểu Nam trợn trừng mắt nói: “Cậu không cảm tạ tôi sao, như thế nào cũng phải đưa tôi đến trước mặt Thất Lục đại thiếu gia nói một câu cám ơn đi?”

“Tôi…” An Sơ Hạ lập tức trên mặt tràn đầy tội lỗi: “Tôi quên mất…”

“Quên rồi hả?” Manh Tiểu Nam há to miệng ba, trên mặt tràn ngập kinh ngạc: “đại tiểu thư của tôi, cậu bình thường vượt qua cuộc thi như thế nào điểm cao như vậy? Ngươi có phải hay không cuộc thi trước đều đã đi bái Phật rồi hả? Nói cho ta biết, là nhà kia miếu!”

“Đừng náo loạn…” An Sơ Hạ giận dữ lườm nàng một cái nói: “Vậy ngươi giúp ta ngẫm lại, muốn như thế nào nói cám ơn hắn.”

“Cảm ơn còn cần nghĩ muốn nói như thế nào a?” Manh tiểu nam cong bĩu khóe môi nói: “Kia như vậy đi, ngươi chủ động giữa trưa đi mời hắn ăn cơm không thì tốt rồi?”

Mời Hàn Thất Lục ăn cơm?

An Sơ Hạ chỉ cảm thấy toàn thân đều đã không thích hợp.

Tuy nhiên tại Hàn gia cũng đều là cùng Hàn Thất Lục đồng khởi ăn cơm, cái kia thời điểm cũng không cảm thấy được có cái gì không hợp  , đúng là đây chính là trường học, nghĩ như thế nào cảm thấy được không thích hợp…

Mà còn, nàng lại vẫn đang tức giận a!

“Ôi chao, ai, ôi! Các ngươi đứng ở cửa, chủ nhiệm lớp tới rồi!” Từ thang lầu bên kia đã chạy tới mấy vị nam sinh, thân mật nhắc nhở các nàng.

An Sơ Hạ đành phải thần tốc vào phòng học,chuyện ăn cơm đành phải tạm thời để qua một bên rồi.

Hai tiết khóa qua đi,đơn dọn dẹp cũng vẫn không có đưa tới, xem ra lực uy hiếp của Hàn Thất Lục quả nhiên mười phần!

Radio lý vang lên tập thể dục, bởi vì phải làm thao, giảng bài gian thời gian đương nhiên là không có rảnh rảnh rỗi rồi. Mạnh tiểu nam cùng An Sơ Hạ không sai biệt lắm vừa đúng lúc dựa theo trình tự hướng sân thể dục đi đến.

Cùng Manh Tiểu Nam phụ trách lau bên ngoài cửa sổ, nhưng vì buổi sáng bị phạt, hai người muốn gặp tổ văn phòng để viết bản kiểm điểm một cách chính thức.

Lúc hai người viết xong bản kiểm điểm, mọi người đã dọn vệ sinh xong.

Uỷ Viên Sinh hoạt thấy hai người trở lại, liền vội vội vàng vàng  nghênh tiếp nói: “Hai vị à, tôi còn lo lắng phải giúp các cô lau cửa sổ chứ, ta bây giờ phải đi xem phim,  không kiểm tra các cô lau cửa sổ được, nhưng các cô cũng đừng vì thế mà lười biếng, ngày mai hội học sinh tới kiểm tra nếu không tốt, tôi cũng không có  khả năng giúp các cô.” 

“Ai nha! Cái này làm sao như thế nào a?” Manh tiểu nam ngăn cản uỷ viên sinh hoạt, đùa cười nói: “Cậu là uỷ viên sinh hoạt, đương nhiên phải ở lại chờ chúng tôi lau cửa sổ xong mới được đi chứ. Nếu cậu sốt ruột, chi bằng cùng chúng tôi làm đi?”

Uỷ viên sinh hoạt lộ vẻ khó xử, trong lòng cũng có chút mất hứng, trừng mắt nhìn Manh Tiểu Nam nói: “Nếu như các cô không bị phạt, tôi hà cớ gì phải trễ như vậy mới đi?

“Là chúng tôi cố ý kéo dài à?” Manh Tiểu Nam cũng bắt đầu nghiêm mặt lên nói.

Hai người không ai chịu nhường nhịn ai.

“Được rồi, các cậu đừng nói nữa.” An Sơ Hạ vội vàng kéo Mạnh Tiểu Nam, quay đầu nói với uỷ viên sinh hoạt: “Thật ngại quá, vì chúng tôi mới bị trì hoãn lâu như vậy. Chúng tôi sẽ lau sạch cửa sổ, cậu đi trước đi.”

Dù sao cũng vì mình, uỷ viên sinh hoạt cũng không cùng Manh Tiểu Nam chấp nhặt, cầm túi sách sau đó nhắc nhở An Sơ Hạ: “Hứa Niệm Niệm sẽ đến kiểm tra chúng ta, các cô nhớ lau thật sạch cửa sổ, đừng để cô ta bắt lỗi.”

“Tôi biết rõ, cám ơn.” An Sơ Hạ cảm kích nói với uỷ viên sinh hoạt, dặn Manh Tiểu Nam đi giặt khăn, rồi gọi điện về Hàn gia.

“Thiếu phu nhân.” Hàn quản gia lập tức tiếp lời.

“Hàn quản gia, tôi ở lại trường làm vệ sinh, ông lái xe về trước đi, không cần chờ tôi. Tôi sẽ tự bắt xe về.”

Bên kia trầm mặc một lúc, liền vang lên giọng nói của Hàn Thất Lục: “Cô xuống đây đi, tôi sẽ gọi nhân viên vệ sinh đến giúp các cô dọn dẹp.”

“Không được!” An Sơ Hạ vội vàng từ chối nói: “Chỉ là lau cửa sổ thôi mà, tôi có thể tự làm được, cậu về trước đi.”

Bên kia trầm mặc sau một lúc, trực tiếp cúp điện thoại. An Sơ Hạ thở dài nhẹ nhõm, để điện thoại di động xuống.

Để cậu ta gọi nhân viên vệ sinh tới chẳng phải hôm sau sẽ lại xuất hiện tin đồn sao. Cô lại không thích mấy tin đồn phiền phức đó,  chỉ là lau cửa sổ thôi mà, không cần phải gọi đến họ.

“Nước đến rồi đây!” Giọng của Manh Tiểu Nam vang lên ở cửa phòng học, cô bưng một chậu nước đầy đi tới đặt trên mặt đất,  tiện tay ném chiếc khăn đã giặt cho An Sơ Hạ, ai oán nói: “Thánh mẫu nương nương, chúng ta bắt đầu đi!”

An Sơ Hạ đi đến cửa sổ, một bên lau cửa sổ, một bên hỏi: “Cái gì thánh mẫu nương nương?”

“Vốn dĩ chúng ta phải kéo uỷ viên sinh hoạt ở lại cùng làm, chẳng phải vì lòng tốt của cậu, cô ta mới được đi sao?  Manh Tiểu Nam nói xong đi ra hành lang, vừa lúc cùng Sơ Hạ đối mặt lau  cửa sổ: “Cậu nha! Thật quá tốt bụng đi, người ta nhất định sẽ không nhớ đến lòng tốt của cậu, chỉ cảm thấy rằng không giúp cậu lau cửa sổ là chuyện đương nhiên thôi.”

“Cậu sao lại nói như vậy? Cậu ta không phải nói cho chúng ta biết lần này là Hứa Niệm Niệm kiểm tra chúng ta sao? Cậu nha, đừng oán giận nữa, làm nhanh một chút còn về sớm.”

Đối với lời nói của An Sơ Hạ, Mạnh Tiểu Nam nhún vai, không ý kiến nữa.

“Thiếu  phu nhân!” Giọng nói của Hàn quản gia vang lên, khiến An Sơ Hạ sợ tới mức tay cầm khăn lau run lên, khăn lau thiếu chút nữa rơi xuống đất.

Chọn tập
Bình luận
× sticky