Edit: LaPluieBeta: Linh Linh
“Làm cái gì… Có việc đợi lát nữa nói, bài này tớ đặc biệt tốt!” Manh Tiểu Nam cầm lấy bài lơ khơ không chịu buông tay, nhưng An Sơ Hạ cố chấp túm cô đi ra ngoài, Manh Tiểu Nam đành phải nói với bạn học: “Các cậu từ từ nha, tớ lập tức quay lại!”
Cùng Manh Tiểu Nam đánh bài cũng chỉ nghĩ là thêm chút thời gian tiêu khiển, ngoài điểm đó bọn họ không cần tiền bạc, nhao nhao gật đầu để cho Manh Tiểu Nam đi nhanh về nhanh.
Sau khi ra khỏi phòng học, Manh Tiểu Nam hai tay chống nạnh tức giận nói: “Đại tỷ, bài này chắc chắn tớ thắng, cả bài đều là tứ quý, cậu ngẫm xem, tớ thể mời cậu ăn bao nhiêu lần Ma Lạt Thang rồi hả?”
“Biết ba hoa rồi! Chuyện chính sự!” An Sơ Hạ vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cậu chỉ biết đánh bài, cậu không biết chuyện gì xảy ra sao?”
“Chuyện gì xảy ra rồi hả?” Manh Tiểu Nam vẻ mặt không sao cả nói: “Là núi lửa phun trào hay là động đất rồi hả? Nhìn cậu nghiêm túc như thế, làm trái tim nhỏ của tớ run lên run lên.”
Người này nói chuyện cơ bản không có chút đứng đắn, An Sơ Hạ lại lườm cô một cái mới nói: “Có người điều tra chuyện xảy ra thời điểm trung học của chúng ta, cả chuyện chúng ta đánh nhau vô tình bị chụp ảnh lại!”
Sau khi cô tự thuật lại chuyện xã trưởng tìm của cô, Manh Tiểu Nam lúc này mới nghiêm mặt trở lai, cô trầm mặc vài giây mới nói: “Chụp ảnh? Thời điểm đó phải là người quen biết hiểu rõ chúng ta, mới có thể chụp ảnh, ảnh chụp kia là chỉnh sửa à?”
” Không phải.” An Sở Hạ quả quyết lắc đầu: “Hẳn là lần đó… Chúng ta trốn học đi làm thêm, vừa lúc để vài người bất hoà với chúng ta thấy được, bọn họ uy hiếp chúng ta, cậu lập trường không vững vàng, liền động thủ rồi.”
“Việc này tớ nhớ rõ.” Manh Tiểu Nam trầm ngâm một khắc, biểu tình bỗng nhiên lại trở nên thoải mái: “Cậu nói ảnh chụp là đưa cho xã trưởng, vậy người kia chính là cũng không biết cậu cùng tòa soạn báo trường có quan hệ. Mà người kia đương nhiên là hy vọng tòa soạn báo trường đem những ảnh chụp này đăng phát ra, cho nên hiện tại… Kế hoạch của người đó thất bại rồi.”
“Đúng.” An Sơ hạ gật đầu, nhưng biểu tình cũng chưa có thoải mái trở lai, vẫn vẻ mặt ngưng trọng như cũ nói: “Nhưng người đó nếu đã đã có ảnh chụp, liệu sẽ từ bỏ ý đồ sao?”
Manh Tiểu Nam lắc đầu, có vẻ đăm chiêu nói: “Người kia khẳng định vẫn sẽ suy nghĩ biện pháp khác công bố rộng rãi ra ngoài. Nếu công bố đến tòa soạn báo, có quan hệ với Hàn thị, tòa soạn báo khẳng định không dám tiếp nhận ảnh chụp này. Cho nên, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp tìm ra người này là ai trước!”
Manh Tiểu Nam mặc dù có thời điểm cực kỳ không nghiêm chỉnh, nhưng gặp chính sự vẫn lại có thể tỉnh táo ngay.
An Sơ hạ đồng ý gật đầu nói: “Hàn Thất Lục hình như đã đi thăm dò, thế nhưng, chúng ta là đương sự, không thể không ra tay giúp. Cho nên, nhân lúc sau khi kết thúc chạy bộ, chúng ta đến trường trung học trước kia một chuyến đi!”
“Được.” Manh Tiểu Nam không chút do dự đáp ứng: “Vậy thì xác định như thế. Tuy nhiên, lần này trở về sẽ nói chuyện này với Tiêu Minh Lạc một chút, để cho anh ấy không tưởng tớ mất tích. Cậu tốt nhất cũng với ông xã cậu thông báo trước một tiếng, chúng ta sẽ đi bằng xe bus!”
An Sơ Hạ tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng trong lòng cũng đã chuẩn bị nói với Hàn Thất Lục một chút. Dù sao, cô đã đồng ý với anh, lần sau có chuyện gì nhất định sẽ nói với anh một tiếng.
Nhắc đến Hàn Thất Lục, sau khi anh lôi kéo xã trưởng theo đường mòn rời đi, một mạch đi về hướng phòng giám sát.
Xã trưởng tòa soạn báo trường tâm tư vốn kín đáo, anh lúc này đoán được Hàn Thất Lục muốn đi tra xét theo dõi, tiện lên tiếng nhắc nhở: “Toà soạn báo chúng tôi tiếp nhận rất nhiều đơn phản bác, cho nên ở cửa đã lắp đặt nhiều màn hình theo dõi. Tuy nhiên bảo vệ sẽ không để cho chúng ta tra xét theo dõi? Nếu không vứt đồ lung tung mà nói…”
“Điều này không thành vấn đề.” Hàn Thất Lục hung hãn nói: “Đi theo tôi là tốt rồi, nói cho bảo vệ kia thời gian đại khái.”
“Được.” Xã trưởng gật gật đầu, trên trán đã xuất hiện mồ hôi lạnh.