Editor: ThuỳLinh
Beta: nhilamdn
“Cô là đồ ngốc hả?”
An Sơ Hạ cả người chấn động. Âm thanh này….Cái ngữ khí này…
Khẽ ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ nhìn về phương hướng phát ra âm thanh. Hàn Thất Lục khuôn mặt mông lung phản chiếu ở con ngươi của cô, giơ cổ tay lên lau đi khuôn mặt đầy nước mắt, khuôn mặt anh lập tức rõ ràng.
Trong nháy mắt đó, cô đã sững sờ, không biết phản ứng ra sao.
Một khuôn mặt so với nữ sinh còn tinh xảo hơn, chân thực xuất hiện trước mặt cô, cô thực sự không biết nên phản ứng ra sao.
———–Cô là đồ ngốc sao?
Câu nói này, quả nhiên chỉ có anh mới có thể nói ra. Giống như ngày đó trời nắng chang chang, cô tưởng chính mình sẽ mệt chết trên sân trường, anh đột nhiên xuất hiện. Nhàn nhạt một câu ‘ cô là đồ ngốc à ‘ rồi đánh tan hết thảy kiên cường của cô…..Sau đó anh ôm cô ở trên sân trường chạy xong một vòng nữa.
Cảm động sao? Không cảm động là nói dối.
Thấy An Sơ Hạ ngơ ngác ngồi xổm ở tại chỗ không có ý muốn đứng lên, Hàn Thất Lục không nhịn được, chú ý tới càng ngày càng nhiều người nhìn về bên này, anh không vui nhăn mày: “An Sơ Hạ, cô có biết hay không, dáng vẻ cô khóc quả thực là xấu cực kỳ!”
“Oaaa” cô kìm nén không được nữa, lớn tiếng mà khóc lên. Nước mắt từng viên lớn trào ra bên ngoài, như đang giải tỏa cái gì.
Vừa thấy cô khóc, Hàn Thất Lục cuống lên. Lông mày cũng từ nhăn nhẹ thành nhíu chặt. Tiến lên vài bước, ngồi xổm xuống trước mặt An Sơ Hạ: “Cho tôi xin. Cô lẽ nào muốn để tôi bị xấu hổ chết sao?!”
Đây quả thật là rất mất mặt, một chàng trai cùng một cô gái ở sảnh sân bay, cô gái ngồi chồm hỗm trên mặt đất khóc lớn, chàng trai mặt không chút cảm xúc….. Điều này khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến cô gái trong bụng mang thai lại bị ‘Tây Môn Khánh’ vô tình vứt bỏ….
Quả nhiên, người chung quanh bắt đầu xì xào bàn tán, ở đây chỉ chỉ chỏ chỏ.
“……” Không để ý tới anh, tiếp tục khóc!
“Coi như tôi sợ cô rồi! Muốn thế nào mới có thể không khóc? Hả?” Hàn Thất lục trong con ngươi có vài tia thỏa hiệp: “Tôi không đi Mỹ có được không? Cũng không tiếp tục rời đi có được không?”
Chiêu này….. có chút tác dụng!
An Sơ Hạ từ khóc lớn biến thành nhỏ giọng nức nở, sau đó từ nhỏ giọng khóc nức nở biến thành…..Mặt không chút cảm xúc!
“Ai bảo anh đừng đi Mỹ? Ai cần anh ở lại?” An Sơ Hạ lườm một cái: “Giúp một tay, ngồi xổm quá lâu, chân đã tê rần không đứng lên nổi!”
Hàn Thất lục đen mặt lại! Sắc mặt cùng với việc ăn phải mười đống phân không khác gì nhau. (ôi trời má Mạt thiệt thích phân…..)
“Sớm biết vậy, tôi nên lên máy bay!” Để lại một câu như vậy, Hàn Thất Lục lạnh lùng đứng lên, xoay người rời đi.
“Đừng đi” – An Sơ Hạ vội vàng lên tiếng gọi lại anh, trong giọng nói đã mang theo một ít khẩn cầu: “Đừng bỏ tôi lại một mình, có được không?”
Hàn Thất Lục thân thể cứng ngắc, động tác bước đi cũng thuận theo mà dừng lại. Ngơ ngác mà xoay người, không thể tin nhìn An Sơ Hạ: “Cô mới vừa nói cái gì?”
“Hả?” An Sơ Hạ giả ngu: “Tôi có nói cái gì đâu?”
Một lúc đột nhiên tỉnh ngộ: “À! Tôi là đang nói, chân tôi thực sự tê không đi được, thật khó chịu.”
Không thể làm gì ngoài nhíu mày, Hàn Thất Lục hướng cô đi tới, ở trước mặt cô ngồi xổm xuống cõng lấy cô: “Coi như tôi phục cô rồi, lên đây!”
An Sơ Hạ lập tức mừng tít mắt: “Sớm nên như vậy mà!”
Cô đứng dậy trèo lên lưng của anh, cảm nhận được mọi người ánh mắt hâm mộ, cô hài lòng nhếch miệng: “Này! Không phải anh đi Mỹ mở hội nghị rồi à?”
Nghiêng đầu đi, tầm mắt nhìn An Sơ Hạ chằm chằm…