Edit: dangngocchauBeta: La Pluie
Cô đang suy nghĩ, Thiên Hâm có phải chỉ vì muốn cô sống sót mà cố ý viết thư?
Nếu để cho cô sống không bằng chết, cô tình nguyện chọn cái chết! Thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành!
“Ông đừng đụng vào tôi!” An Sơ Hạ hất tay tên Nhị Lại Tử đang khoác lên trên vai cô ra, hiện tại cô đã có thể nói chuyện, tuy giọng vẫn khàn khàn nhưng vẫn chịu đựng được, ít ra người khác có thể nghe rõ cô đang nói gì.
“Em là vợ anh, anh chạm thử thì thế nào?” Tên Nhị Lại Tử thu hồi nụ cười, lạnh như băng nói rằng: “Xem ra khi em bị bệnh, anh đối với em hết tình hết nghĩa, thế nhưng em cũng đừng quá mức, đừng làm cho anh đem gạo nấu thành cơm lúc em bị bệnh!”
Tên vô lại trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn, An Sơ Hạ toàn thân đều lo lắng, cắn chặt môi dưới nói: “Nếu ông dám đụng đến tôi, tôi sẽ chết cho ông xem!”
“Ôi! Anh nghĩ em đã chấp nhận, không nghĩ rằng vẫn còn bướng bỉnh như thế! Tốt!” Tên Nhị Lại Tử gật đầu: “Anh đồng ý với em, chỉ cần em cam tâm tình nguyện làm vợ anh, anh liền cẩn thận đối với em, thậm chí, anh còn có thể thay cách đối nhân xử thế. Nhưng bây giờ, anh khuyên bảo em không nghe, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Vậy đừng trách Nhị Lại Tử này lòng dạ độc ác!”
Nụ cười dữ tợn hiện lên trên mặt tên Nhị Lại Tử, nhìn giống như ác quỷ tới từ địa ngục, muốn ăn thịt người ngay cả đầu khớp xương cũng không chừa.
“Ông muốn làm gì?” An Sơ Hạ giọng khàn khàn hét to, thân thể lui tới góc nhà.
Nhưng lần này tên Nhị Lại Tử quyết tâm muốn đem gạo sống nấu thành cơm chín, cởi giầy liền bò lên trên giường.
Dịu dàng với An Sơ Hạ, đều là mặt nạ giả tạo. Lúc này xe bỏ mặt nạ, bản tính tà ác liền lộ ra.
“Làm cái gì?” Tên Nhị Lại Tử cười “Hừ hừ”, lộ ra hàm răng vàng khè: “Đương nhiên là nấu cơm!”
“Thất Lục… Cứu em!” An Sơ Hạ cắn chặc môi dưới, theo bản năng gọi tên Hàn Thất Lục.
“Thất Lục là cái gì? Không lẽ là người tình của em?” Tên vô lại mặt trầm xuống, tay đã khoác lên vai An Sơ Hạ.
Một giây kế tiếp, cửa gỗ trực tiếp bị người đá bay, phát ra tiếng vang ầm ầm, bụi mù mịt.
“Sơ Hạ!”
Manh Tiểu Nam kêu lớn một tiếng, nhìn cảnh trong phòng, lập tức đôi mắt đỏ ửng lên, thẳng tắp vọt tới trước mặt tên Nhị Lại Tử đang nhất thời chưa hoàn hồn. Một tay vươn ra, trực tiếp gắt gao nắm chặt cổ áo tên Nhi Lại Tử lôi xuống giường.
Nhị Lại Tử vốn gầy tựa như con khỉ, chỉ có thể ức hiếp An Sơ Hạ thân thể suy yếu không sức lực. Bị nữ hiệp Manh Tiểu Nam kéo, kéo trực tiếp xuống giường, ngửa mặt lên trời, nặng nề ngã rầm trên mặt đất.
“Ôi! Đau quá… Đau chết gia gia!” Tên Nhị Lại Tử nhăn nhó la hét đau đớn.
“Giang Nam…” An Sơ Hạ chỉ cảm thấy đầu óc trở nên hoảng hốt, là Giang Nam sao? Cô không dám tin dụi dụi đôi mắt.
Giang Nam nhếch miệng cười: “Sơ Hạ, vài ngày tìm không thấy, liền quên mất cách gọi rồi?”
Thật sự là Giang Nam!
Đối mặt với hoàn cảnh bị tên vô lại sắp làm nhục, cô cũng không có khóc, nhưng giờ khắc này khi nhìn thấy Manh Tiểu Nam, nước mắt rốt cục không nhịn được chảy xuống.
“Các người là ai? Xông vào nhà của ta làm cái gì?” Tên Nhị Lại Tử rốt cục từ dưới đất bò dậy, hướng về phía Manh Tiểu Nam hung hăng nói.
Hàn Thất Lục đá hết cửa sau đó để Hàn quản gia đi báo công an, lúc này cuối cùng đã tiến vào, liếc mắt liền thấy tên Nhị Lại Tử nhe răng trợn mắt với An Sơ Hạ.
Anh lạnh lùng liếc nhìn hắn, ánh mắt kia hầu như có thể khiến người ta đông cứng lại.
“Giang Nam, mang hắn ra ngoài, đánh một trận, làm sao cho hả giận, nhưng đừng hại chết người.” Hàn Thất Lục giọng nói lạnh lùng, tên Nhị Lại Tử nghe thấy cả người nhất thời liền ngơ ngẩn.
Chẳng hiểu tại sao bị đánh một trận, cái gì gọi là đừng hại chết người! Dường như hại chết người anh ta có thể định đoạt.
“Tiểu tử thối, ngươi từ đâu xuất hiện? Gia gia ta phải giáo huấn ngươi một chút, ngươi cũng không biết trời cao bao nhiêu, đất rộng bấy nhiêu!” Tên Nhị Lại Tử tức giận, không sợ chết xông tới Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục chỉ nhẹ nhàng nghiêng người một cái liền tránh được sự công kích của hắn, một giây kế tiếp, tay hắn đã bị kéo ra sau áo. Ngay sau đó anh tung một cú đá, tên Nhị Lại Tử liền ngã sấp mặt, tư thế hoàn hảo rơi bộp xuống đất.
Đây là xi măng, đau đớn bao nhiêu quả thực không cần miêu tả cũng biết.
Nhưng toàn bộ quá trình, Hàn Thất Lục ngay cả đôi mắt cũng không chớp một cái.
Đợi tên Nhị Lại Tử ngã sấp xuống, Hàn Thất Lục mới cực kỳ bình thản nói với Manh Tiểu Nam: “Có thể đánh chết.”
Giang Nam khiếp sợ nhưng nhanh chóng hồi tinh thần lại, lập tức gật đầu và mỉm cười, đi tới ngồi xổm xuống trước mặt tên Nhị Lại Tử nói: “Tự xưng gia gia đúng không? Hôm nay ta liền đánh ngươi một trận, để ngay cả gia gia của ngươi cũng không nhận ra ngươi! Đem hắn ra ngoài!”
Người vệ sĩ da đen tiến vào liền kéo tên Nhị Lại Tử đang ngã trên mặt đất không dậy nổi ra ngoài.
Manh Tiểu Nam cũng đi ra theo, nhất thời bên trong gian phòng chỉ còn lại Hàn Thất Lục và An Sơ Hạ.
Cô cố gắng ngừng khóc, nặn ra một nụ cười khó coi, khàn giọng nói: “Em cho rằng, cho rằng anh sẽ không tới.”
Hàn Thất Lục nhìn nét mặt của cô sửng sốt, ngay sau đó nhanh chóng đi lên phía trước, tới trước giường, kinh ngạc hỏi: “Giọng của em…”
Vệ sĩ chỉ nói cô bị tên Nhị Lại Tử dẫn từ nhà người cứu cô tới nhà hắn. Lại không nói cho anh biết, tình trạng của cô như thế nào. Đôi mắt vô hồn, khuôn mặt gầy gò, còn chưa tính đôi môi tái nhợt, giọng nói khàn khàn.
Lập tức viền mắt Hàn Thất Lục đỏ lên, cổ họng run run, trong miệng lẩm bẩm nói: “Anh xin lỗi, không tới đón em sớm hơn một chút.”
Lúc này anh muốn nói thật nhiều, nhưng lời vừa ra khỏi miệng, ngoại trừ xin lỗi, những lời khác anh một chữ đều nói không ra. Áy náy, toàn bộ đều lộ ra trên khuôn mặt, áy náy với cô, áy náy không xuất hiện sớm một chút, để cho cô ra nông nỗi này, dường như khiến anh không thở nổi.
“Bây giờ anh tới thì tốt rồi.” An Sơ Hạ đưa tay về phía trước, kéo tay anh, mỉm cười nhưng viền mắt đã rưng rưng.
“Sơ Hạ…” Hàn Thất Lục giang tay, ôm cô thật chặt, anh đã sửng sôi khi mới có mấy ngày trôi qua, cô đã gầy đi không ít so với trước đây!
Phút chốc anh buông tay ra, đặt tay lên trán của cô dò xét, thân nhiệt cô cao hơn bình thường.
Ánh mắt kinh ngạc hiện lên sự lo âu hỏi: “Sao em lại nóng như lửa vậy? Sốt bao nhiêu ngày rồi?”
Anh khó có thể tưởng tượng ra cô đã đau khổ như thế nào, nên cố gắng tăng tốc độ xe nhanh chóng đến đây. Trong mắt anh nơi này tiêu điều, bần cùng, nghèo đói. Sợ rằng ngay cả phòng khám nhỏ cũng không có. Anh thật sự hối hận không nhìn điện thoại di động sớm một chút.
Nếu như, anh nói là nếu như.
Nếu như ngày hôm qua, khi Tiêu Minh Lạc hỏi, anh xác định “định vị” một lần nữa, có thể anh đã tới được nơi này sớm hơn một chút.
Đương nhiên, anh không biết, đêm hôm qua điện thoại di động mới được Thiên Hâm mang lên thị trấn để sửa chữa.
Vì không muôn Hàn Thất Lục lo lắng, An Sơ Hạ làm ra dáng vẻ không quan tâm: “Mới vừa sốt ngày hôm nay, anh đừng lo lắng.”
“Mới vừa sốt em liền tiều tụy thành bộ dạng này?” Hàn Thất Lục liếc nhìn cô, khuôn mặt ngập tràn đau khổ, giây tiếp theo anh khom lưng bế cô lên, dịu dàng nói: “Anh đưa em lên xe trước, để Giang Nam cùng em đi bệnh viện, anh xử lý xong mọi chuyện sẽ chạy tới ngay với em.”
“Em tự mình đi được…” Cô không có thói quen bị bế đi ra như thế, vội vã đấu tranh muôn xuống dưới.
Nhưng việc đấu tranh này, khiến đầu cô bắt đầu choáng váng rồi. Hiện tại, cô thực sự rất mệt mỏi, không nghĩ bệnh đến mức này.
“Em còn muốn tự bước đi? Anh thấy em rất yếu như vậy sẽ hao tổn sức lực, nghe lời.” Hàn Thất Lục đau lòng cúi đầu hôn lên trán cô.
Cô tỉ mỉ suy nghĩ một chút, thực sự bản thân không còn sức để bước đi, cũng không phản kháng nữa.
Cô nằm trong lòng Hàn Thất Lục, biết anh nói xử lý mọi chuyện là xử lý tên Nhị Lại Tử, trong đầu cô đột nhiên nhớ tới Từ Hân, liền vội vàng nói: “Là lão phu nhân cùng Từ Duyệt, Từ Hân đã cứu em, anh nhớ phải giúp em cảm ơn họ, còn có… Nhà họ tương đối khó khăn.”
“Anh biết.” Hàn Thất Lục hiểu rõ ý tứ của An Sơ Hạ, nở nụ cười nói: “Ân nhân cứu mạng vợ của anh, anh biết nên báo đáp thế nào.”
“Vâng.” An Sơ Hạ gật đầu: “Còn có Thiên Hâm… Được rồi, tên Nhị Lại Tử… Anh đừng gây án mạng.”
Cô không phải thiện lương như thánh mẫu, sẽ không mở miệng xin giúp tên Nhị Lại Tử, nhưng cô hy vọng đừng gây ra án mạng. Hàn Thất Lục xử lý mọi chuyện có đôi khi hơi quá mức mà không để ý hậu quả.
“Bây giờ điều duy nhất em cần phải làm là nghỉ ngơi thật tốt, nơi này có anh, việc này em không cần quan tâm.” Hàn Thất Lục vừa nói chuyện đã bế cô ra khỏi phòng.
Giang Nam đang giao phó mấy vệ sĩ đem tên Nhị Lại Tử trói lên một gốc cây hoa quế trước nhà, thấy Sơ Hạ xuất hiện, vội vã chạy lại.
Bên trong gian phòng ánh sáng u ám, lúc đó cô cũng không chú ý tới khuôn mặt An Sơ Hạ. Nhưng lúc này Sơ Hạ được bế ra, cô vừa lại gần liền thấy rõ An Sơ Hạ rất tiều tụy, ngay cả hốc mắt cũng lõm xuống.
“Sơ Hạ, cậu làm sao… Lão đại…” Manh Tiểu Nam viền mắt đỏ lên, chóp mũi đã cảm thấy ê ẩm, trái tim cũng đau nhói.
Sơ Hạ lão đại ban đầu của cô, vì sao từ khi tới nhà họ Hàn đến bây giờ, gặp nhiều khó khăn như vậy?
Cô thật không biết An Sơ Hạ tới Hàn gia, rút cuộc là may mắn hay bất hạnh.
“Đừng khóc.” An Sơ Hạ cười trừ.
“Giang Nam, cô cũng lên xe, chăm sóc cô ấy thật tốt.” Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn Giang Nam nói rằng.
“Các ngươi cướp vợ ta! Các ngươi chết không yên lành!” Tên Nhị Lại Tử vừa chửi ầm lên, vừa muốn giãy giụa.
Hàn Thất Lục lạnh lùng liếc hắn, rồi chậm rãi thu hồi ánh mắt, bế An Sơ Hạ lên xe, cẩn thận đặt cô nằm xuống ghế phía sau.
“Ngủ một giấc, liền đến bệnh viện.” Hàn Thất Lục trấn an vỗ vai An Sơ Hạ.
“Em không cần đi bệnh viện.” An Sơ Hạ lắc đầu, khuôn mặt lộ vẻ sợ hãi: “Đưa em về nhà, em không muốn ở một mình.”
Sư sợ hãi ánh mắt cô lọt vào tầm mắt của Hàn Thất Lục, anh âm thầm nắm chặt nắm tay thành nắm đấm, hướng về phía An Sơ Hạ khẽ gật đầu: “Được, không phải đi bệnh viện, về nhà.”
Về nhà có thể gọi bác sĩ gia đình, còn có Khương Viên Viên cùng đám người giúp việc chăm sóc, không khác bệnh viện là mấy. Anh lập tức đồng ý, nhẹ nhàng mở cửa xe, gọi Giang Nam lên xe cùng cô, lúc này mới chậm rãi đi đến trước mặt tên Nhị Lại Tử.