Edit: Bảo NhiênBeta: NhoxPanda2
Xem bộ dạng hổn hển này của Lăng Hàn Vũ, An Sơ Hạ bất đắc dĩ thoáng nhìn khóe miệng: “Không phải chỉ là một bộ truyện tranh thôi sao? Bất quá tôi sẽ bồi thường cho anh một bộ khác!”
“Bồi thường?” Lăng Hàn Vũ nhíu chặt lông mày, giữa trán tràn đầy lửa giận, ngược lại ánh mắt lạnh lùng nhìn An Sơ Hạ: “Cô cho là cô có thể bồi thường được sao? Cô có biết hay không… Đó là…”
Cũng sắp nói ra hết lời thô bạo nhưng dừng lại, anh cắn răng một cái, tay phải nắm thành nắm đấm. Lúc đó Tiêu Minh Lạc cho rằng Hàn Vũ muốn đánh người chuẩn bị xông lên tự nhận sai thì… Lăng Hàn Vũ lại buông lỏng tay ra, hung hăng – xoay người rời đi.
“Ê…” An Sơ Hạ hô một tiếng, đang muốn đuổi theo lại bị Tiêu Minh Lạc đi lên phía trước túm chặt, khó hiểu quay đầu nhìn về phía Lăng Hàn Vũ nói: “Vì cái gì ngăn lại vậy nhỉ? Anh ta giống như có cái gì không đúng.”
Mặt vô sỉ nhíu mày nói: “Không phải không đúng.”
“Hả?” Cô khó hiểu ý của Tiêu Minh Lạc.
“Là cực kỳ không đúng mới đúng!” Tiêu Minh Lạc bĩu môi nói: “Cô có biết mấy quyển sách kia với cậu ta mà nói nó quan trọng biết bao không?”
Cô không thể không bùi ngùi, kẻ có tiền trên đời này thật đúng là khó hiểu, không phải là một bộ truyện tranh thôi sao, giấu giếm che đậy cẩn thận, cầm ở trong tay cũng sợ nhăn, giấu ở ngân hàng sợ bỏ đi mà? Lại đi mua một vốn là! Loại truyện tranh này, tối đa chắc khoảng hai mươi nhân dân tệ một bộ là đủ rồi chứ gì?
Nhìn ra An Sơ Hạ đối với chuyện rất không để tâm, Tiêu Minh Lạc thành khẩn nói: “Tôi làm hư không phải bộ cậu ta thường xem, mà là… Bộ bà nội cậu ta tự tay viết ký tên lên chúng. Trên thế giới này, chỉ có một bộ duy nhất.”
Trong lòng lộc cộc một tiếng. Xong đời, tiếng khóc trong lòng cô càng lớn.
“Nói ra tôi cũng có nghe nói qua rồi… tên Lăng Hàn Vũ này người tuyệt đối kính trọng chính là bà nội đã qua đời của anh ta. Mà còn anh ta có thể bởi vì một cái tên mà cho tôi tiền bạc! Trời ơi!” Cô che miệng lại: “Nói như vậy, tôi vừa rồi thiếu chút nữa liền khó giữ được cái mạng nhỏ này?”
Tiêu Minh Lạc khẽ cười một tiếng: “Chúc mừng cô, trả lời đúng rồi.”
Trời đất mù mịt, sét đánh ầm ầm, cái gì gọi là ý trời?
“Được, tôi đây liền cố đuổi theo cho được, tôi căn bản cái gì cũng chưa làm…” Cô giả vờ muốn đi về phía trước, Tiêu Minh Lạc hoảng vội vàng kéo cô, vẻ mặt lấy lòng.
“Tỷ tỷ tốt, Sơ Hạ tốt, người xưa nói rằng, đã tốt thì tốt đến cùng, đưa Phật đưa đến tây phương, cô cũng không thể mặc kệ liền ném tôi xuống như vậy a! Cô nhìn đi, tiểu tử Hàn Vũ kia tuy rất tức giận, nhưng cậu ta không đánh cô a! Nếu cậu ta biết rõ tôi vì tán gái đem truyện tranh của cậu ta không cẩn thận để lại thư viện, tôi tuyệt đối ‘chết ngay!”
” Là chết rất khó coi.” Cô vươn ngón trỏ và ngón giữa, làm ra một động tác, vẻ mặt thành kính nhắc nhở Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc gần như sắp khóc thét: “Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân à, mỹ nhân rộng lượng, giúp tiểu nhân lần này đi.”
Nhìn lên anh ta có vẻ cầu khẩn, An Sơ Hạ chợt nhíu mày, một bộ dạng đa mưu túc trí: “Giúp anh… Cũng không khó! Bất quá, anh cũng phải giúp tôi làm một chuyện…”
“… Chuyện gì?”
Mấy phút sau, An Sơ Hạ lẻ loi một mình đi tới thư viện. Cùng với Tiêu Minh Lạc ra mặt, vào thời gian lên lớp cô nghênh ngang ở trong thư viện lúc ẩn lúc hiện. Quản lý thư viện vẻ mặt đầy nịnh nọt: “Người muốn tìm cái gì? Tiêu thiếu gia đích thân đến đây, người có cái gì giao phó, tôi đều sẽ toàn tâm toàn ý vì người mà phục vụ!”
Nói đến Tiêu Minh Lạc, vốn là hai người không dám cùng nhau đi tới thư viện tìm, kết quả tiểu tử kia trên đường cầm một chiếc điện thoại, nói là hiệu trưởng tìm anh ta, làm cho cô đành phải một người tới thư viện tìm.
Chuyện này giống mò kim đáy biển vậy.