Ed: NyBeta: Gấu
Đúng là… Muốn làm như thế nào, mới có thể trở lại trước kia?
Cuối thu mặt trời yếu ớt, đợi cho cô đến chỗ học viện Tư Đế Lan, mặt trời đã ngã về tây, đem bóng dáng của cô kéo thật dài.
“An Sơ Hạ”. Vừa đi vào cửa trường học, một cánh tay mạnh mẽ liền giữ cô lại.
An Sơ Hạ ngẩng đầu, vừa lúc chống lại ánh mắt lo lắng của Hàn Thất Lục. Cô không rõ chuyện gì liền hỏi han: “Anh làm sao lại ở trong này”
Hàn Thất Lục hít sâu một hơi, đem lo lắng của chính mình cường bạo đè ép xuống: “An Sơ Hạem bỏ đi đâu vậy hả?! Mobile phone biểu hiện em không có ở trường học, anh đang muốn ra ngoài tìm em!”
An Sơ Hạ tinh thần đột nhiên bừng tỉnh, liền đưa tay Hàn Thất Lục ra: ” Lưu manh! Anh như thế nào còn không có đem cái phần mềm theo dõi trong điện thoại của em xóa đi. “
Cái phần mềm định vị kia quá bí ẩn, lại căn bản không thể dùng phương pháp bình thường tìm ra, cho nên cô vẫn không thể đem nó xóa đi được.
Có phần mềm này trong máy, cô cảm thấy được chính mình hoàn toàn bị Hàn Thất Lục theo dõi. Cho dù là đi toilet Hàn Thất Lục cũng biết, chuyện này có bao nhiêu xấu hổ?
“Meo!” Một con mèo hoa từ trong phòng an ninh nhảy ra, dùng ánh mắt tò mò nhìn bọn họ.
Hàn Thất Lục nhún vai: “Anh cũng không nói qua anh muốn đem phần mềm kia theo dõi em. Bất quá, em vừa rồi tới cùng đi nơi nào rồi hả?”
An Sơ Hạ trừng mắt nhìn anh: “Trong lớp cần mua thuốc màu nên em đi mua, nửa đường nhớ tới Giang Nam, liền đi xem cậu ấy thế nào. Anh tìm em làm cái gì?”
Câu trả lời này làm Hàn Thất Lục vẫn lại là rất hài lòng, ít nhất không phải đi đến những chỗ không nên đến.
“Vừa rồi nhàm chán, liền muốn nhìn em một chút muốn biết em đang ở nơi nào. Đúng rồi, vẽ tranh như thế nào rồi?” Hàn Thất Lục vừa nói, chính mình dẫn đầu đi ở phía trước, một bàn tay bỏ vào ở trong túi, một bàn tay tùy ý buông xuống nhìn cực kỳ tiêu soái.
Một bên những nữ sinh đi ngang qua liền nhao nhao ghé mắt nhìn: “Thất Lục thiếu gia lại đẹp trai rồi…”
Cùng Hàn Thất Lục đi cùng một chỗ liền là như thế này, bất cứ chỗ nào đều nghe được các nữ sinh khen ngợi.
Hàn Thất Lục trực tiếp coi như không có những cái âm thanh này kéo An Sơ Hạ lại gần, cùng cô bước đi: “Anh đi xem cô ấy thuận tiện đưa cô ấy trở về.”
“Đưa cô ấy trở về?” An Sơ Hạ thót tim, nhất thời nhớ tới chuyện Tố Viện đã từng thích Hàn Thất Lục.
Nói không có bất an, đó là không có khả năng.
Hàn Thất Lục nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt hiện lên nghi hoặc: “Làm sao vậy?”
An Sơ Hạ bỗng nhiên lại nghĩ tới tới Tố Viện vừa thấy mặt đã nói cô ấy là cực khổ như thế nào mới đến được nơi này. Cô ở trong lòng đánh chính mình một phen, kêu chính mình một tiếng bạch nhãn lang.
Cô lắc đầu, nói: “Không, đưa cô ấy trở về nhà cũng rất tốt. Nhà cô ấy, cách nơi này rất xa, sợ là xe taxi cũng không muốn đi.”
Hàn Thất Lục tà mị môi gợi lên: “Đợi một chút, anh như thế nào cảm thấy được em vừa rồi…”
“Đừng nói bậy!” An Sơ Hạ mặt đỏ lên thúc giục nói: “Đi nhanh đi!”
Hàn Thất Lục đích thật là bước chân nhanh hơn, nhưng là trên mặt ý cười không giảm. Lúc sắp đến phòng học, Hàn Thất Lục đột nhiên nói: “Nếu không, em theo giúp anh cùng đưa cô ấy về nhà?”
An Sơ Hạ cứng đờ, rất nhanh khôi phục bình thường tiếp tục bước đi. Cô không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không cần, em bận rồi.”
Hàn Thất Lục oán hận trong lòng nhìn cô nói: “Đúng là, em không đi, anh sợ trong lòng em sẽ lo lắng anh thôi.”
“Người nào lo lắng cho anh chứ!” An Sơ Hạ mặt lần thứ hai đỏ lên, bước chân càng nhanh hơn, đem Hàn Thất Lục bỏ lại phía sau.
Không biết xấu hổ!
Tiểu tử này hẳn là kẻ tự kỷ nhất trên thế giới?!
Người nào sẽ lo lắng anh chứ! Hừ!
“Chỗ này cùng chỗ này, vẽ đám mây, không cần quá nhiều, như vậy thì tốt rồi.”
Vừa đi vào phòng học. Cô liền nghe đến thanh âm của Tố Viện, nhạt nhẽo mà lại tự tin.
“Sơ Hạ, cậu trở lại rồi!” Phí Lỵ Á hưng phấn mà chạy tới: “May mà cậu trở lại, một mình tớ ở trong này nhàm chán đến sắp chết rồi!”
“Oh? Nhàm chán?” Tố Viện quay đầu xem, ánh mắt nhìn về phía An Sơ Hạ: ” Cảm giác đến nhàm chán, liền giúp tôi mua bình nước.”
Phí Lỵ Á biến sắc, hướng tới An Sơ Hạ vẽ ra một cái mặt thống khổ, không cam tâm tình nguyện đim ua nước.
“Được, liền đến nơi đây, những chuyện còn lại các người tự chính mình đều đã có thể giải quyết rồi.” Tố Viện mặt không chút thay đổi nói xong, cầm lấy mũ của cô, đi tới trước mặt An Sơ Hạ: “Lái xe của tôi?”
An Sơ Hạ sửng sốt, đang muốn nói chuyện, thanh âm Hàn Thất Lục tại cửa vang lên: “Ở trong này.”
Cô nói lái xe, thì ra là chỉ Hàn Thất Lục.
An Sơ Hạ lại bắt đầu cảm thấy được trong lòng rầu rĩ, đồng thời cô lại tại thầm mắng mình sao lại có loại cảm giác rầu rĩ này. Chuyện này không có gì, bất quá là biệt danh giữa bằng hữu với nhau mà thôi.
Biệt danh…
Trong lòng cô lại rầu rĩ rồi.
Tố Viện như có như không nhìn cô một cái, vài bước đi lên phía trước nói: “Tới thời điểm này tôi có thể nói là nếm hết khổ cực, trở về dù sao cũng phải có người đặc biệt đưa đi?”
An Sơ Hạ nhất thời liền cảm thấy được, Tố Viện lời này không phải nói cho Hàn Thất Lục, mà là cố ý đối với cô nói.
Nếu là cố ý nói với cô, như thế…
An Sơ Hạ khóe miệng cong lên, cười nhẹ nói nói: “Đương nhiên muốn đưa cô trở về! Hàn Thất Lục, chuyện đưa Tố Viện trở về phải nhờ đến anh rồi!”
Sắc mặt của cô một mảnh bình tĩnh, không có chút nào lộ ra tí xíu ăn giấm chua. Tố Viện nghi hoặc chớp mắt một cái, lần thứ hai bày ra bộ mặt vui vẻ: “Này đi thôi, cái trường học này chướng khí mù mịt, tôi cũng không nghĩ muốn nán lại.”
Chướng khí mù mịt…
Có thể sử dụng cái này từ hình dung học viện Tư Đế Lan, tựa hồ cũng chỉ có một người là Tố Viện cô rồi.
“Nữ thần, cô muốn đi sao? Chúng tôi còn không có hoàn thành…” Phương Viên cau mày, mặt mày trung tràn ngập không muốn.
Xem ra Phương Viên đối Tố Viện thật đúng là “Cuồng dại” một mảnh.
Nhưng là cực kỳ hiển nhiên, Tố Viện không phải là ngưởi hiểu thấu hiểu lòng người, xoay người lạnh lùng nhìn Phương Viên liếc mắt một cái, lạnh như băng nói: “Tôi đã đem bố cục sắp xếp còn lại đều đã nói cho cô rồi, những chú ý quan trọng cũng nói rồi, chẳng lẽ muốn tôi nhìn cô vẽ cho xong sao? Mẹ ngươi dạy cô ăn cơm, chẳng lẽ đến bây giờ cô vẫn còn để cho mẹ cô nhìn cô ăn cơm?”
Tố Viện này nói ra những lời liên tiếp như súng máy làm Phương Viên nghe được sửng sốt một phen, đến mặt mũi cũng đều đã trắng bệch.
“Vâng… Thực xin lỗi.” Phương Viên gục đầu xuống, có vẻ cực kì xấu hổ.
Tố Viện tiếp tục của dáng vẻ thanh cao của mình, đến nhìn cũng không thèm nhìn tới Phương Viên liếc mắt một cái, lập tức đi ra cửa.
“Còn đứng đó làm gì? Vẫn còn không đi đưa cô ấy đi?” An Sơ Hạ trừng mắt nhìn Hàn Thất Lục liếc mắt một cái, đẩy anh ra cửa đi.
Hàn Thất Lục quay đầu, ánh mắt giống như hổ báo, ánh mắt đen tối nguy hiểm híp thành một đường thẳng, nhìn chằm chằm cô, để cho cô nháy mắt cảm thấy được không biết làm sao, có chút bối rối hỏi han: “Anh nhìn em làm cái gì?”
Hàn Thất Lục mím môi một cái, trầm giọng hỏi: “Em đây chính là đẩy anh dâng cho người con gái khác đấy.”
Vừa rồi ánh mắt không vui kia, thì ra là vì chuyện này. Cô đang nghĩ, như thế nào đột nhiên ánh mắt liền không thích hợp, trở nên dọa người rồi khởi lai.
An Sơ Hạ mím môi cười rộ lên, đè thấp thanh âm nói: “Đừng nghĩ lung tung, mau đi đi, tính tình anh như thế nào em hiểu rất rõ.”
Không có bất luận cái gì giải thích, câu này “Đừng nghĩ lung tung” so với giải thích càng làm cho người ta hài lòng hơn.
Hàn Thất Lục nhún nhún vai tâm tình tốt lên rất nhiều, xoay người sang chỗ khác, rất nhanh liền biến mất ở tại góc rẽ.
Hàn Thất Lục vừa đi, An Sơ Hạ vội vàng đi đến chỗ lớp phó văn nghệ Phương Viên. Nghĩ đến vừa rồi Tố Viện nói mấy lời đó có chút quá đáng, Phương Viên không biết trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
Mà khi cô đi đến bên người Phương Viên, Phương Viên cũng đã sắc mặt như thường going như màu của những đám mây kia. Sáng tối hài hòa làm cho người ta cảm giác rất dễ chịu.
“Phương Viên, ngươi không sao chứ?” An Sơ Hạ luẩn quẩn tiến lên hỏi, cô sợ chính mình mà nói không nghĩ qua là biến thành không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì.
Ai ngờ Phương Viên vẻ mặt mờ mịt hỏi han: “Có việc gì vậy?”
“Nàng a…” An Sơ Hạ chỉ chỉ cửa: “Tố Viện a.”
“Nha!” Tố Viện bày ra một bộ bừng tỉnh đại ngộ bộ dáng: “Ngươi nói ta nữ thần a! Ngươi là sợ ta để ý lời của cô đi? Yên tâm đi! Ta sớm biết rằng cô tính tình bất hảo, nếu là tính tình biến hảo, cô lại vẫn không nhất định là ta thích cái kia nữ thần a!”
Bị mắng nhất điểm phản ứng cũng không có? Lại vẫn có chuyện như vậy?
An Sơ Hạ gãi gãi não đại, vẻ mặt bất khả tư nghị.
“Sơ Hạ Kia nữ nhân a?!” Phí Lỵ Á thanh âm đột ngột địa tại cửa vang lên, cô cầm bình nước khoáng, một bộ không kịp thở bộ dáng.
Kia nữ nhân, đương nhiên chỉ liền là Tố Viện rồi. An Sơ Hạ lúc này mới nhớ tới Tố Viện trước để cho Phí Lỵ Á mua nước đi, về sau tất cả mọi người quên này tra.
Cô đành phải “Ha ha” địa xấu hổ cười: “Cô đi tới.”
“Đi tới?!” Phí Lỵ Á vừa nghe, mở to hai mắt nhìn cầm trong tay bình nước khoáng “Thình thịch” địa một tiếng phóng ở trên bàn: “Ngươi nói cô đi tới?! Để cho ta chạy tới cho cô mua nước, kết quả cô đi tới?!”
“…” Còn thừa ba người nhao nhao không nói gì.
Mặt trời dần hạ đêm thu cảm giác mát càng thêm dày đặc.
Tan học đã đến giờ, An Sơ Hạ gánh vác túi sách tính toán đi chơi bóng rổ cùng Hàn Thất lục. Gió lạnh rét thấu xương, để cho nàng nhịn không được thân thủ ôm lấy cánh tay của mình.
Thời tiết, càng ngày càng lạnh rồi.
Cô nhanh hơn đi vào sân bóng rỗ, nơi này vĩnh viễn cũng không thiếu xem bóng rổ xã huấn luyện nhân. Mọi người nhao nhao nhìn trận thượng đẹp trai được lượng mắt mù suất ca nhóm người, căn bản không ai chú ý tới nàng.
Cô mừng rỡ không ai chú ý mình, đi tới trong một cái góc xó ngồi xuống.
Một tiếng tiếng cười tại cô mới vừa ngồi xuống trong nháy mắt vang lên, thiếu chút nữa dọa cô được búng lên. Bọn ta hoài nghi huấn luyện viên Lý Nam là cố ý dọa của cô
An Sơ Hạ ngồi xong tiện lấy điện thoại cầm tay ra chơi trò chơi, mới vừa cầm ra điện thoại, liền thấy có cuộc gọi tới. Tiếp Tố Viện cô liền đem di động điều thành chế độ im lặng nếu không phải hiện tại cầm ra điện thoại tới, lại vẫn thật không biết có người gọi điện thoại.
Này cú điện thoại là xa lạ dãy số, nhưng là nội thành nội dãy số.
Cô chần chờ địa tiếp được điện thoại: “Uy? Vị kia?”
“Tiểu nha đầu, là ta.”
“Nha đầu, là ta.” Nhàn nhạt khàn khàn thanh âm, mặc dù là nói điện thoại, thanh âm lại vẫn không có chút nào mất đi kia đặc hữu uy nghiêm cảm.
Này có lẽ liền kêu, khí tràng?
Cơ hồ là lập tức, An Sơ Hạliền nghe xuất này thanh âm, vội vàng kêu một tiếng: “Viên lão!”
“Là ta.” Bên kia thanh âm nghe không ra hỉ nộ.
“Ngươi tìm ta…” Cô vừa muốn hỏi vì cái gì Viên lão sẽ tìm cô đột nhiên đã nghĩ nổi lên cùng Viên lão cái kia ước định – – mang Nam Cung tử không đi thấy hắn!
“Ngươi nha đầu kia, hẳn không là quên đáp ứng quá ta lão nhân này chuyện tình thôi?” Thanh âm hơi không hờn giận, An Sơ Hạ não đại lập tức liền hiện lên khởi Viên lão nhăn lại mày bộ dáng.