Ed by Nguyễn HươngBeta: Gấu
Không đợi An Sơ Hạ đặt câu hỏi, Hàn Thất Lục cực kỳ tự giác giải thích: “Theo đuổi một người con gái, xem trọng chính là một người toàn tâm toàn ý để ý đến mình thôi. Muốn cho cô ấy biết Minh Lạc là vì cô ấy mới tới nhà của tôi, cái này không phải là càng tốt sao?”
Trái lại nói cực kỳ có đạo lý!
An Sơ Hạ hạ mí mắt nói: “Anh ta cũng không phải là theo đuổi con gái.”
“Giống nhau giống nhau cả thôi.” Hàn Thất Lục khoát tay: “Trong phòng cô có đồ chơi gì hay không? Đến lúc đó để bốn người cùng chơi.”
Nghe nói, An Sơ Hạ cẩn thận nghĩ nghĩ, trong gian phòng của cô cơ bản không có đồ chơi gì hay, Khương Viên Viên trái lại vì cô mua rất nhiều búp bê vải, chung quy không thể kêu Manh Tiểu Nam theo chân bọn họ cùng chơi trò gì đi?
“Phòng tôi không có đồ chơi gì cả.” An Sơ Hạ nói xong thật có lỗi nhìn về phía Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc gật gật đầu: “Trên xe tôi có cờ “vòng quanh thế giới” của Hàn Vũ, chi bằng tôi đi lấy vào đây?”
Hàn Thất Lục vừa nghe, vội vàng nói: “Cờ “vòng quanh thế giới” loại này tôi cũng có, tôi đi về phòng lấy.”
An Sơ Hạ nhìn Hàn Thất Lục đi ra ngoài, nói với Tiêu Minh Lạc: “Nhìn không ra anh ta cũng chơi mấy loại cờ này.”
Chỉ thấy Tiêu Minh Lạc có thâm ý, nhìn cô hỏi: “Cô cùng Thất Lục tiến triển như thế nào? Nên là… Có chỗ tiến triển đi? Lần trước ở kho hàng bị bỏ hoang… Cậu ấy nói với tôi một chút chuyện của cô.”
An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi han: “Là chuyện gì? Hai người chúng tôi… Vẫn là như vậy, có lẽ anh ta thực sự xem tôi như em gái rồi.”
“Không phải em gái.” Đúng lúc Tiêu Minh Lạc muốn tiếp tục nói, tiếng bước chân đã vang lên, anh chỉ biết đem lời muốn nói đều nuốt xuống.
Hàn Thất Lục ôm một cái cái hòm thuốc cỡ lớn tiến vào, ba người đi tới giữa nhà rồi ngồi xuống thảm. An Sơ Hạ còn đang nghi hoặc lấy cờ “vòng quanh thế giới” như thế nào lại phải ôm một cái thùng lớn như vậy, lúc Hàn Thất Lục mở hom ra, nghi hoặc trong lòng cô rốt cục đã được giải đáp.
Thật sự là người sống so với người chết, giai cấp thượng lưu so với giai cấp vô sản, chơi đùa cũng là cờ “vòng quanh thế giới”, nhưng cờ “vòng quanh thế giới” này kích thước thật vĩ đại. So với cờ “vòng quanh thế giới” giấy không khác nhau lắm trừ có một mét vuông lớn như vậy, mà cờ “vòng quanh thế giới” này, quân cờ còn được làm bằng đá bảo thạch nhiều loại nhiều màu. Có thể nói là cực kỳ xa hoa.
“Đại khái cô ấy khi nào thì đến?” Thừa dịp rảnh rỗi, Tiêu Minh Lạc trong ánh mắt lộ ra tia khẩn trương: “Nếu như cô ấy nhìn thấy tôi lại bỏ đi ngay thì phải làm sao?”
“Thì đuổi theo thôi!” Hàn Thất Lục không chút nghĩ ngợi trả lời: “Nói cho cô ấy, cô là người phụ nữ của tôi, phải ở lại đây cùng tôi chơi cờ “vòng quanh thế giới”!”
Tiêu Minh Lạc trực tiếp coi như không có Hàn Thất Lục, An Sơ Hạ cũng đi theo coi như không có Hàn Thất Lục: “Manh Tiểu Nam chắc sẽ không như vậy, anh không cần quá khẩn trương như vậy. Đến lúc đó tôi liền tìm một cơ hội cho hai người ở riêng một chỗ, anh đem tất cả những lời muốn nói, muốn xin lỗi nói ra hết trước mặt cậu ấy.”
Hàn Thất Lục ngắm nghía quân cờ, chán đến chết liền chen miệng nói: “An Sơ Hạ, cô nghĩ mình là thánh sao? Hay cô là con giun trong bụng cô ấy?”
Tiêu Minh Lạc nhìn ra được, Hàn Thất Lục đang cố ý đùa An Sơ Hạ để thu hút sự chú ý của cô, xem ra anh đối với An Sơ Hạ, Hàn Thất Lục căn bản muốn đối trêu đùa cô!
Nhìn thấy hai người lúc đó có không khí bất thường, Tiêu Minh Lạc vội vàng làm người trung gian: “Hai người trước hết phải nghĩ xem nếu cô ấy thực sự chạy ra ngoài tôi nên làm sao bây giờ!”
Không đợi bọn họ có thời gian thương lượng, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân.
“Mời vào trong này.” Một người hầu dẫn theo Manh Tiểu Nam tiến vào: “Thiếu phu nhân, bạn của cô đã đến.”
An Sơ Hạ vội vàng đứng dậy, hai người kia cũng theo cô đứng lên.
“Sơ Hạ…” Manh Tiểu Nam trong tay mạng theo một túi đồ, ánh mắt lại đang nhìn về phía Tiêu Minh Lạc, trong nháy mắt thay đổi, xoay người liền đi ra ngoài.
Đây thật sự nằm ngoài dự tính của An Sơ Hạ, cô cho rằng Manh Tiểu Nam như thế nào cũng sẽ cho cô một chút mặt mũi, không nghĩ tới đúng như Tiêu Minh Lạc dự đoán.
“Giang Nam!” Tiêu Minh Lạc không chút nghĩ ngợi đuổi theo.
Tiêu Minh Lạc chạy đi ra ngoài, An Sơ Hạ cũng cần phải đi theo, đúng lúc chân còn chưa bước đi, đã cảm thấy cánh tay bị kéo lại, vừa quay đầu đã bắt gặp ngay ánh mắt Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm cô.
Sắc mặt cô lo lắng, nhanh muốn đuổi theo: “Anh làm cái gì vậy? Buông tay.”
Hàn Thất Lục cầm cánh tay cô nhất quyết không chịu buông ra, ý tứ nói: “Cô đã giúp bọn họ gặp mặt, giờ không cần lại đi nhúng tay vào. Chuyện của bọn họ, vẫn nên để họ tự giải quyết.”
Hàn Thất Lục nói không sai, nhưng cô vẫn muốn đi xem tình hình thế nào rồi. Nói không chừng, Manh Tiểu Nam nể mặt cô mà nghe Tiêu Minh Lạc giải thích.
“Anh cứ buông tay ra trước đi.” An Sơ Hạ hít sâu một hơi: “Tốt xấu gì, người cũng là tôi gọi đến, cuối cùng tôi muốn…”
“Cuối cùng muốn cái gì? Chuyện của vợ chồng son người ta cô còn muốn xen vào làm gì!” Hàn Thất Lục nhíu mày nhìn cô, cuối cùng thở dài một cái, nói: “Được rồi, tôi cùng đi với cô!”
Sớm đi cùng cô không phải là xong việc sao? An Sơ Hạ cực kì khó chịu bĩu môi, vẫn do Hàn Thất Lục kéo tay mình đi ra ngoài.
Trước đây nếu anh rơi vào tình huống như lúc này lúc anh cũng sẽ tùy tùy tiện tiện kéo tay người con gái khác như vậy sao? An Sơ Hạ nghĩ nghĩ, lập tức phủ định loại giả thiết này, trước kia nếu anh rơi vào tình huống này, đừng nói kéo tay nữ sinh khác, ngay cả nói chuyện đã chẳng muốn nói cùng các nữ sinh khác.
Liệu có phải mị lực của Hướng Mạn Quỳ không bằng cô?
An Sơ Hạ nhịn không được, lúc này trong lòng đắc ý, ánh mắt tinh tường thấy được trên bãi cỏ cách đó không xa có hai người lôi lôi kéo kéo đang đứng.
“Bọn họ ở đằng kia!” An Sơ Hạ chỉ về phía đó.
“Tôi không có mù!” Hàn Thất Lục lạnh như băng nói: “Bây giờ cô muốn đến đó can thiệp sao?”
Cái này thôi…
Bởi vì khoảng cách khá xa, cô nghe không rõ lắm Tiêu Minh Lạc cùng Manh Tiểu Nam đang nói cái gì. Nhưng nhìn sắc mặt Tiêu Minh Lạc có vẻ cực kì sốt ruột, mà Manh Tiểu Nam vẫn nghiêm mặt.
Bây giờ đi tới đó có lẽ không phải lúc. An Sơ Hạ lắc đầu: “Anh nói đúng, chuyện này vẫn nên để tự họ giải quyết đi.”
Hai người nhìn cách đó không xa hai người, không khí trầm mặc.
Trong lúc trầm mặc, Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng: “Tôi còn rất hâm mộ bọn họ.”
Hâm mộ bọn họ? Hâm mộ Manh Tiểu Nam cùng Tiêu Minh Lạc hai người đang giận dỗi? Đầu óc Hàn Thất Lục thực sự là quá ngu ngốc!
“Anh cũng muốn cùng Hướng Mạn Quỳ cãi nhau ầm ĩ một phen sao?” An Sơ Hạ liếc mắt nhìn nhìn Hàn Thất Lục.
“Cô nhất định phải nhắc tới cô ấy sao?” Hàn Thất Lục nghiêng người, nhìn thẳng An Sơ Hạ: “An Sơ Hạ, cô là cái đồ đầu heo!”
“…” cô lại có chỗ nào chọc giận đến vị đại thiếu gia này rồi!
“Tôi không nghe!” Manh Tiểu Nam gầm lên giận dữ, khiến An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục lập tức chú ý đến hai người họ, chỉ nhìn thấy Manh Tiểu Nam nói hét lên vậy một câu, trực tiếp liền chạy về phía bên này.
Xem ra Tiêu Minh Lạc thất bại rồi!
An Sơ Hạ sốt ruột đi tới ngăn Manh Tiểu Nam lại: “Giang Nam, cậu nghe Tiêu Minh Lạc giải thích đã, hai người nhất định là có cái gì hiểu lầm mới có thể thành ra như vậy.”
Manh Tiểu Nam sống chết lắc đầu: “Không phải hiểu lầm! Hứa Niệm Niệm đều đã được các vị trưởng bối Tiêu gia công nhận là cháu dâu, mà mình, nhất định không được người nhà anh ấy chấp nhận, chi bằng hiện tại liền dứt khoát!”
“Này…” An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn về phía Hàn Thất Lục, Hàn Thất Lục cũng tỏ ra khó hiểu.
Anh ta kêu Hứa Niệm Niệm, cô có chút ấn tượng. Đúng là như thế nào lại thành cháu dâu của Tiêu gia rồi sao? Cháu dâu mà nói… Không phải là vợ của Tiêu Minh Lạc sao? Này tới cùng là thế nào chứ!
“Thực xin lỗi Sơ Hạ, tớ đi về trước, cái này cho cậu.”
Nói xong, Manh Tiểu Nam đem túi bánh vẫn cầm trong tay đưa cho An Sơ Hạ, bước chân kiên định nhanh chóng rời đi
Tiêu Minh Lạc không đuổi theo nữa, chỉ biết đứng chết chân tại chỗ, thất thần nhìn bóng lưng Manh Tiểu Nam.
“Đi.” Hàn Thất Lục lại kéo cổ tay An Sơ Hạ đi về phía Tiêu Minh Lạc bên kia, động tác cực kì tự nhiên.
“Minh Lạc, lại xảy ra chuyện gì rồi.” Hàn Thất Lục mở miệng trước.
Tiêu Minh Lạc lấy lại tinh thần, sắc mặt phức tạp nhìn Hàn Thất Lục lắc đầu: “cô ấy căn bản không nghe tôi giải thích.”
An Sơ Hạ nghe Tiêu Minh Lạc nói xong mới biết được, cha mẹ Hứa Niệm Niệm mang cô ta tới Tiêu gia làm khách, người của Tiêu gia thực sự rất lài lòng với Hứa Niệm Niệm, rất muốn cùng Hứa gia kết làm thông gia. Manh Tiểu Nam cũng không biết là nghe chuyện này từ đâu, căn bản là không nghe anh ta giải thích.
“Nhất định là cô ta!” An Sơ Hạ nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định là cái cô Hứa Niệm Niệm kia từ trong nổi loạn! Minh Lạc, anh không cần buông tay, tôi biết tính Giang Nam, cậu ấy khẳng định chỉ nghĩ là không muốn anh khó xử, cho nên mới nghĩ muốn kết thúc sớm với anh, khiến anh không phải khó xử với hai bên.”
Tiêu Minh Lạc gật gật đầu, trong ánh mắt tràn ngập sầu khổ: “Việc này chỉ là một chút sóng gió nhỏ! Cô ấy muốn buông tay tôi, cô không biết chia tay tôi mới để cho tôi phải khổ sở sao?”
An Sơ Hạ chỉ cảm thấy ngực đặc biệt trầm trọng, trước đây cô vẫn vì Manh Tiểu Nam muốn tìm được một người tốt cho Tiểu Nam mới an tâm, bây giờ tìm được lại xảy ra chuyện như vậy.
Mãi cho đến khi Tiêu Minh Lạc rời khỏi, trong lòng An Sơ Hạ thật lâu vẫn không thể bình tĩnh.
“Cô đừng suy nghĩ nhiều quá, mọi chuyện đều có biện pháp giải quyết.” Hàn Thất Lục gõ đầu An Sơ Hạ một cái: “Chúng ta trở về đi.”
An Sơ Hạ không nói chuyện, đi theo Hàn Thất Lục hướng về cổng lớn.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Hàn quản gia đón chào: “Thời gian không còn nhiều, nên chuẩn bị đi dự tiệc rồi.”
Tiệc tối?!
An Sơ Hạ giật mình, bị chuyện của Manh Tiểu Nam quấy rối, cô gần như toàn quên mất một sự việc!
Tiệc tối không phải đều là bảy tám giờ mới bắt đầu sao? Hiện tại mới ba giờ hơn?
Hàn quản gia hiểu được tâm ý, nhìn ra trong lòng An Sơ Hạ có nghi hoặc, mở miệng giải thích: “Lựa trang phục, làm tóc đều đã cần thời gian, cho nên hiện tại không còn sớm nữa, có thể bắt đầu xuất phát.”
An Sơ Hạ kia chẳng để ý qua những thứ này, việc chuẩn bị cô đương nhiên cũng không biết. Cô còn tưởng rằng chỉ cần chú ý ăn mặc một chút là được rồi.
Hai người bị Hàn quản gia dẫn theo cũng không có trở về biệt thự, mà là trực tiếp hướng bãi đỗ xe, Khương Viên Viên đã ngồi ở trong xe chờ rồi.
Đại khái là Khương Viên Viên tận lực sắp xếp An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục ngồi ở cùng một chiếc xe, Hàn quản gia cùng Khương Viên Viên ngồi cùng một chiếc. Xe rất nhanh xuất phát, dừng lại trước một thẩm mĩ viện cao cấp rất lớn, được trang hoàng lộng lẫy.
Đi vào thẩm mỹ viện, hai bên đại sảnh là hai hàng người phục vụ tiếp đón.
Hàn Thất Lục được người mang đến thang lầu bên phải, còn An Sơ Hạ cùng Khương Viên Viên lại theo thang lầu bên trái đi lên trên. Xem ra thẩm mỹ viện này được chia ra hai khu nam nữ riêng biệt.