Edit: LaPluie
Một tiết học lại vừa tan, giáo sư vừa đi, Manh Tiểu Nam liền đã chạy tới lôi kéo An Sở Hạ ra khỏi phòng học, đầu óc vẫn như vậy ở đó lấy ra một bao màu đen nhỏ, bên trong có gì đó phồng, không biết đó là cái gì.
An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi han: “Đây là cái gì?”
Vài giây sau, Manh Tiểu Nam từ trong bao nhỏ lấy ra cái đó, cư nhiên là một chiếc máy ảnh kĩ thuật số màu trắng bạc.
An Sơ Hạ anh mắt rơi trên chiếc máy ảnh kĩ thuật số màu trắng bạc kia, nàng cũng không hề nhận thứ Manh Tiểu Nam yêu thích thích chính là chụp hình. Nghi hoặc trong đầu An Sơ Ha nói ra: “Đây là cái gì? Không! Ý tớ nói là, làm sao cậu có thể có thứ này?”
“Ha ha!” Manh Tiểu Nam thần tình đắc ý: “Bản tiểu thư ở thời điểm lớp tan học đi một chuyến đến tòa soạn báo trường, lợi dụng danh nghĩa của cậu, mượn thứ bảo bối này.”
Lợi dụng danh nghĩa của cô?! Thật đúng là hết nói!
An Sơ Hạ bĩu môi nói: “Cậu định dùng thứ này chụp hình? Chụp cái gì? Chụp cậu ngồi trên bàn ngoáy mũi sau đó đem rỉ mũi dính lên da mặt người ngồi cùng bàn ư?”
“Hãi quá!” Manh tiểu nam trừng mắt nhìn cô: “Những chuyện đó đã thành kỷ niệm, cậu đến giờ còn nhớ rõ? Tớ dùng bảo bối này, đương nhiên không phải làm chuyện nhàm chán rồi!”
“Vậy cậu định làm gì?” An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi tiếp.
Manh Tiểu Nam hơi hơi cúi đầu, hạ thấp thanh âm hồi đáp: “Cậu quên à? Đương nhiên là dùng bảo bối này chụp Hứa Niệm Niệm rồi! Toà soạn báo trường người dùng đều rất ít, không dễ dàng tìm được một người có loại thần khí này, đơn giản, không khí, dễ dàng thay đổi cánh trên!”
Hứa Niệm Niệm…
An Sơ Hạ giật mình nhớ tới kế hoạch của chính mình, đem bộ mặt thật của Hứa Niệm Niệm chụp lại cho các vị Tiêu gia trưởng bối xem. Do đó làm cho bọn họ thử tiếp nhận Manh tiểu nam.
Người này… Trước kia chưa từng gặp cậu ấy làm việc nhiệt huyết như vậy! Xem ra đối với Tiêu minh lạc đã không chỉ là thích rồi.
Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ trong lòng có chút hương vị. Có một loại, cảm xúc mất mát “Manh tiểu nam” bị người khác cướp đoạt đi mất.
An Sơ Hạ ngẩn ngơ, rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn Manh Tiểu Nam mặt mày nói: “Kia… Thời điểm nào chúng ta bắt đầu?”
“Hiện tại là có thể nha!” Manh tiểu nam nhíu mày nói: “Bất quá… Bản tiểu thư đã hạ quyết tâm phải học tập thật giỏi. Cho nên, đem bảo bối này làm vật tuỳ thân ở trên người. Không thể giống loại chỉ biết nịnh hót nhưng đần độn như Hứa Niệm Niệm, chắc chắn có thể gặp được bộ mặt hung tàn của cô ta một lần.
“Ngoan ngoãn… Học tập?” An Sơ Hạ ngạc nhiên, bốn chữ này bất luận từ miệng kẻ nào nói ra cũng không kỳ lạ, nhưng từ miệng Manh Tiểu Nam nói ra…liền cảm thấy có chút không hài hoà.
Manh tiểu nam hiển nhiên nhìn ra An Sơ Hạ trong mắt kinh ngạc, cô bĩu môi nói: “Tớ lần này đúng là thật sự, cậu cũng phải giúp đỡ giám sát tớ.”
Có thể hạ quyết tâm lớn như vậy, An Sơ Hạ đương nhiên sẽ ngoan ngoãn hỗ trợ! Đây chính là từ lúc chào đời tới nay, lần đầu tiên được nghe Manh tiểu nam nói muốn cố gắng học tập nha!
An Sơ Hạ mỉm cười với cô: “Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ giúp cậu! Có cái gì không hiểu bất cứ thời điểm nào đều hỏi tớ!”
Về mặt học tập cô có thể giúp Manh tiểu nam làm, cũng chỉ có điều này, nhưng có thể chân chính tiến bộ hay không, phải do chính bản thân Manh tiểu nam rồi.
Tiếng chuông vào lớp vang lên, hai người đều là mang theo biểu tình nhẹ nhàng đi về lớp học. Chuyện chụp ảnh Hứa niệm niệm, đương nhiên là càng ít người biết càng tốt, thậm chí, có thể chỉ cần hai người các cô biết.
Một tiết học qua đi, khiến cho giáo sư địa lý cảm thấy kinh ngạc, vốn nghĩ là Giang Nam luôn tiếp thu bài học địa lý trong trạng thái hôn mê, không nhờ cô chủ động giơ tay lên đặt câu hỏi.
Tuy nhiên vấn đề hỏi… Tất cả đều là ông trước kia đã sớm nhấn mạnh hoặc là vấn đề cơ bản. Nhưng ít ra cũng là có tiến bộ phải không?
Giáo sư địa lý vội ho một tiếng, sắc mặt phức tạp mà trả lời Manh tiểu nam “Trái đất tự quay quanh trục của nó”, sau đó tiếp tục bài học.