Edit: La Pluie
Beta: Thảo Nguyên
“Hàn… Hàn thiếu gia
Hàn Thất Lục thờ ơ nhìn anh ta, trong mắt không có một chút nhiệt độ, đôi môi lạnh hé mở, anh nói thẳng: “Tôi có việc hỏi anh…”
“Tôi không biết! Tôi cái gì cũng không biết!” Quản lý đại sảnh biến sắc, giọt mồ hôi lớn lăn dài trên trán.
“À…” Hàn Thất Lục nhếch miệng cười nhạt, tuy là cười cười, nhưng giống linh hồn ác quỷ tới từ địa ngục khiến cho người ta cảm thất run sợ từ trái tim.
“Thiếu… Thiếu gia…” Quản lý đại sảnh lau lau mồ hôi trên trán nói: “Người…”
“Không cần phải nói, tôi biết.” Hàn Thất Lục lạnh lùng nói: “Nhìn phản ứng của người, tôi liền đoán được.”
“Không phải… Thiếu gia…” Quản lý đại sảnh kia cón định nói gì đó, nhưng Hàn Thất Lục đã xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Hàn Thất Lục rời đi, quản lý đại sảnh nhịn không được hai tay lại lau mồ hôi. Nhìn kỹ mà nói, không khó phát hiện, cánh tay lau mồ hôi của anh ta cũng run rẩy.
Vừa rồi hai người kia, trong đó một người đúng là Hàn Lục Hải!
Hàn Thất Lục đi ra khỏi cửa, gió lạnh thổi khiến anh không tránh được một cái rùng mình. Vừa đúng lúc này, di động của anh vang lên.
Là An Sơ Hạ gọi điện thoại.
Anh hít sâu một hơi mới ấn xuống nút nghe, khi nói chuyện, ngữ khí đã trở nên cực kỳ bình thường: “Chuyện gì?”
“Anh ở đâu? Luyện tập chắc là kết thúc rồi? Anh mau trở về đi, ba tối hôm nay cũng chưa về, nói là hiện tại có một hạng mục lớn cần giải quyết. Mẹ chuẩn tất bật chuẩn bị rất nhiều nhưng tất cả đều không dùng được, hiện tại tâm tình không tốt lắm, anh nhanh chóng trở về đi.”
Trong điện thoại, ngữ khí An Sơ Hạ cực kì sốt ruột, xem ra Khương Viên Viên hiện tại chắc là giận dữ rồi.
“Tôi biết rõ, lập tức quay lại.” Nói xong, Hàn Thất Lục cúp điện thoại, băng qua đường cái, thần tốc hướng đến nơi lúc đầu dừng xe.
Rất nhanh, Hàn Thất Lục đi tới trước cửa tiệm Montblanc, xe của đúng là đang đỗ ở trước cửa Montblanc.
Hàn Thất Lục nhanh chóng mở cửa xe ngồi xuống, chờ xe khởi động liền quay đầu xe lái đi.
“Hạng mục lớn…” Vẻ mặt anh tràn đầy sự mỉa mai. Hạng mục gì lớn cần tiến hành ở trong khách sạn?
Chiếc xe quay đầu, giống như như cơn gió vụt biến mất trong bóng đêm.
Hàn gia trong đại sảnh, vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng. Khương Viên Viên ngồi ngay ngắn ở trên ghế sofa, hai mắt vô thần tại đó xem tv. Trên TV đang chiếu tiết mục giải trí khôi hài, nhưng trong mắt bà một chút ý cười cũng không có. Điều này làm cho An Sơ Hạ rất mực lo lắng.
Phải biết rằng, cô đi tới Hàn gia một khoảng thời gian dài như vậy, nhưng cho tới bây giờ cô chưa từng thấy Khương Viên Viên an tĩnh như vậy. An tĩnh làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Bộ dạng này của Khương Viên Viên, còn không bằng phá phách một hồi còn làm cho người ta an tâm hơn.
An Sơ Hạ nhớ đến lúc Khương Viên Viên mới vừa nhận được điện thoại, cả người giống như là biến thành búp bê sứ, mất hết huyết sắc, dường như muốn sụp đổ.
“Mẹ, không bằng chúng ta ăn cơm trước đi?” An Sơ Hạ dò hỏi.
Cô nghe mấy người giúp việc nói, Khương Viên Viên cả ngày vội vội vàng vàng, là điểm tâm sáng hay là cơm trưa đều chẳng quan tâm. Tiếp tục như vậy không thể được, đói sẽ ngất xỉu!
Khương Viên Viên chỉ là lắc đầu, rồi cũng không nói lời nào.
An Sơ Hạ đành phải mở miệng: “Hàn quản gia, đem hạ tất cả xuống thôi. Những thứ này hoa cũng đều…”
“Không cần.” Khương Viên Viên đột nhiên mở miệng nói: “Tất cả mọi người đều vất vả làm, vứt đi làm gì? Để vài ngày đi. Sơ Hạ, con đói bụng ăn trước đi, mẹ không có khẩu vị.”
Nói xong, Khương Viên Viên đứng lên, trực tiếp bước vào phòng sáng tác tại lầu một.