Edit: Đặng Ngọc Uyển Quyên (Ni)
Beta: Thảo Nguyên
Tôi làm sao có thể quên đối phương là Hàn Thất Lục? Hắn muốn theo dõi, người nào dám không cho hắn xem? Sau đó hắn muốn đem phòng giám sát đập bể, nhân viên bảo vệ cũng chỉ dám hai tay dâng cao máy theo dõi cho hắn đập.
Đến sau phòng giám sát, quả nhiên một mạch đường thẳng đường, bảo vệ phòng giám sát cúi đầu khom lưng ở đó hỗ trợ tra hình theo dõi. Rất nhanh, theo dõi bị xuất lại.
“Liền là cô ta!” Xã trưởng chỉ chỉ trên màn hình xuất hiện 1 người: “cậu xem, cô ta khom lưng rồi! Cái kia chính là phong thư!”
Xã trưởng tòa soạn báo trường có vẻ cực kì hưng phấn, nhưng Hàn Thất lục thần sắc càng lúc càng nghiêm trọng lên.
Bởi vì… Trên màn hình người kia, cư nhiên mang theo một cái dù! Chỉ có thể từ dưới dù lúc lơ đãng lộ ra làn váy khả dĩ mới phán quyết được đó là một người nữ sinh.
Rất nhanh, xã trưởng cũng ý thức lại, như vậy căn bản là không tìm được người gửi phong thư, sắc mặt suy sụp: “Chúng ta… Nên tìm như thế nào đây?”
Hàn Thất lục chậm rãi nhắm hai mắt lại, vài giây sau, hắn đột nhiên mở mắt, một ánh mắt nhìn chằm chằm vào xã trưởng khiến hắn chút nữa bị hù doạ.
Mở to mắt, Hàn Thất Lục liền mở miệng hỏi: “Vài ngày trước trời có mưa không?”
Bác bảo vệ cùng xã trưởng cũng chưa dự đoán được Hàn Thất lục hỏi như vậy, nhao nhao trầm mặc một hồi, bác bảo vệ mới hồi đáp: “Đã có mấy ngày thôi, cả tuần lễ đều không có mưa xuống.”
“Vậy là tốt rồi rồi.” Hàn Thất lục gật đầu, nhấc chân đi ra khỏi phòng giám sát, xã trưởng cũng tiếp theo bắt kịp.
“Chúng ta hiện tại phải làm gì?” Xã trưởng theo sát Hàn Thất lục mà hỏi.
Hàn Thất lục mặt không chút thay đổi hồi đáp: “Chuyện này đầu tiên không thể lộ ra, cậu còn không có đi qua ăn cơm trưa đi? Hiện tại nhanh đi, chuyện này, tôi tự nhiên tra hỏi rõ ràng.”
“Đúng là…” xã trưởng lại vẫn muốn nói cái gì, nhưng Hàn Thất lục đã bước nhanh hơn, cũng không có chờ hắn tính toán.
Hiển nhiên, Hàn Thất lục không có coi anh là người một nhà, anh cần phải làm là ngậm miệng. Bất quá, có thể cùng Hàn Thất lục nói chuyện, xã trưởng trong lòng đã thật cao hứng, ít nhất… Về sau không có người xem nhẹ hiệu tòa soạn báo rồi.
Thời gian nghỉ trưa đến nhanh, radio triệu tập hội học sinh tất cả thành viên.
Giờ nghỉ trưa bắt đầu, Manh Tiểu Nam không có tâm tư làm bài, gục xuống bàn nghĩ tìm đối sách. Cô không sợ chính mình sai hình tượng, chỉ sợ người của Tiêu gia biết. Tuy nhiên cô trước kia cho tới bây giờ đánh nhau đều là bắt buộc, nhưng người của Tiêu gia sẽ không quan tâm nguyên nhân đánh nhau.
Nếu ảnh chụp bị công bố ra, cô cùng Tiêu minh Lạc, khó mà được Tiêu gia thừa nhận! Tuy Tiêu minh lạc ngoài miệng không nói ra, thế nhưng, hai người bên nhau được gia đình chúc phúc đối với Tiêu minh lạc rất quan trọng.
Cửa phòng học bị gõ vang, ngay sau đó là cổ tay của 1 thành viên hội học sinh mở cửa phòng học ra: “Quấy rầy một chút, hội học sinh kiểm tra quy không tuân theo vật phẩm.”
“Cái gì vậy! Bất ngờ đến kiểm tra!” Có người kinh hô một tiếng.
Ngay sau đó mặc kệ là đang làm gì, tất cả đều đã nhao nhao cất giấu điện thoại mà trường học cấm mang gì đó. Tuy điện thoại, thứ này đối với con cái gia đình quý tộc mà nói không tính đến làm gì, nhưng nếu một chiệc điện thoại di động bên trong có cái gì đó quan trọng. Ví dụ nhỏ như ảnh chụp tự sướng gì gì đó, lớn hơn là cơ mật của công ty có quan hệ với chính mình gì gì đó, nếu bị lộ ra thì lớn nhỏ đều có chút bất tiện.
An Sơ Hạ ngồi ở bàn đầu tiên, không kịp cất giấu điện thoại tốt, nhưng cô cảm thấy chắc chắn có gì kỳ quái, những người này dường không tìm kiếm vật phẩm không tuân theo quy đinh gì đó, mà là cái gì khác…
Bởi vì bọn họ trực tiếp bước qua cô đang cầm điện thoại trên bàn, mà bắt đầu tìm kiếm người kế tiếp, đương nhiên, không buông tha túi sách của cô.