Edit: La Pluie
“Cô đang làm gì vậy?!” Manh Tiểu Nam không dám tin nhìn cô ta.
“500 Tệ?” Triệu Dĩnh hung hăng nhìn xuống mặt đất giẫm liền mấy cái, tiện đà khinh thường mà nhìn Manh Tiểu Nam nói: “Giang Nam, cô quả là một người ăn xin!”
Manh Tiểu Nam nhất thời giận không kìm chế được, liền bước lên chân tay túm chặt áo Triệu Dĩnh: “Tôi hôm nay sẽ đánh chết cô, con béo ghê tởm này!”
Triệu Dĩnh ghét nhất bị người khác nói cô ta béo. Giờ phút này cả khuôn mặt nhất thời đỏ lên, tay duỗi thẳng, nặng nề mà đẩy Manh Tiểu Nam ra. Nếu không phải An Sơ Hạ nhanh tay nhanh mắt đỡ được cô, e rằng mông Mạnh Tiểu Nam đại khái là muốn nở hoa rồi.
“Đừng cản tớ, tớ hôm nay muốn cùng cô ta hung hăng mà đánh một trận!” Manh Tiểu Nam thoát khỏi tay An Sơ Hạ vừa muốn xông lên, An Sơ Hạ dùng hết sức lực toàn thân mới kéo nàng lại.
“Bình tĩnh một chút, Giang Nam! Đừng làm loạn.”
An Sơ Hạ hét lớn, Manh Tiểu Nam lúc này mới tỉnh táo lại, miệng thở hổn hển.
Thấy Manh Tiểu Nam rút cục cũng bình tĩnh lại, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, quay đầu đối với Triệu Dĩnh gật đầu một cái nói: “Vừa rồi thật có lỗi, cô đã biết, tình tình cô ấy luôn như vậy.”
“Hừ – -” Triệu Dĩnh nghẹo đầu, trợn trừng mắt nói: “Tôi không chấp nhặt với cô ta! 50 vạn, một đồng chết cũng không thể thiếu! Nếu không, tôi sẽ không nói cho các cô người kia là ai!”
“50 vạn?!” Manh tiểu Nam không dám tin mà mở trừng hai mắt. Ngay sau đó hai tay chống nạnh nói: “Cô công phu sư tử vồ à. Chúng tôi lấy đâu ra nhiều tiền thế! Chỉ là một cái tên, cô cũng không biết xấu hổ mà mở miệng đi.”
Nói là nói như vậy, nhưng chính Manh Tiểu nam cũng biết, có đánh chết Triệu dĩnh cũng không nói, chỉ sợ các cô rất khó tìm ra người kia là ai rồi.
Cũng dự đoán trước được điều này, Triệu Dĩnh bình tĩnh như thường, nhếch khóe miệng nói: “Các cô đã không cho, ta đây liền đi tìm người kia, tin tưởng cô ta sẽ cho tôi 50 vạn này.”
Nói xong, Triệu Dĩnh xoay người rời đi.
“Đợi một chút!” An Sơ Hạ do dự mà mở miệng nói: “Cho tôi thời gian một ngày.”
Triệu Dĩnh dừng bước, xoay người lại, vẻ mặt đắc ý.
Cô biết rằng, trận chiến này, cô nhất định sẽ thắng!
“Sớm nói như vậy không phải sẽ không nhiều chuyện sao?” Triệu Dĩnh vui tươi hớn hở nói: “Ngày mai, trước giữa trưa, cho tôi câu trả lời.”
An Sơ Hạ đang muốn tìm cách kéo dài thời gian, Triệu Dĩnh lập tức lại nói thêm: “Đừng giả vờ không có tiền, thân phận các cô hiện tại là đại danh, cả trung học chuyên nghiệp chúng tôi mọi người đều biết đến tên hai người các cô rồi. Huống chi, An Sơ Hạ, cô không phải là cái gì vị hôn thê của Hàn thiếu gia sao? Cô mở miệng, 50 vạn không phải chỉ là chuyện động lưỡi sao?
Sự thật đương nhiên không hề giống như Triệu dĩnh nói, nhưng An Sơ Hạ hẳn không ngốc đến mức cùng cô ta giải thích nhiều như vậy.
“Tôi sẽ hết sức, nhưng cũng muốn cô bảo đảm với tôi, về sau không lại đưa ảnh chụp chúng tôi cho bất kì ai!” An Sơ Hạ nghiêm túc nói.
“Đương nhiên.” Triệu Dĩnh gật đầu: “Chút nhân phẩm tôi vẫn có. Hơn nữa… Tôi đã đem tất cả ảnh chụp cho cô ta. Vốn tôi với các cô không quen thân, những ảnh chụp này tôi nghĩ là tốt nghiệp sẽ gửi cho hiệu trưởng, làm cho cô không tốt nghiệp nổi, nhưng đã để quên, cho nên vẫn tồn tại.”
Manh Tiểu Nam nhìn Triệu Dĩnh ngoan độc kia mà nghiến răng, nhưng hiện tại cô cũng không thể nói điều gì nữa, miễn là cho Triệu Dĩnh đổi ý.
Sau khi để lại số điện thoại liên lạc, An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam rốt cục ngồi trên xe bus đi theo hướng ngược lại.
Mới vừa ngồi trên xe taxi, chuông điện thoại liền vang lên. An Sơ Ha còn tưởng là Hàn Thất Lục, nhưng vừa cầm lên lại thấy là Manh Tiểu Nam. Hai người mới vừa tách ra chưa tới vài phút, tại sao đã gọi điện thoại
An Sơ Hạ vội vàng ấn nút trả lời, lo lắng hỏi: “Phát sinh chuyện gì rồi hả?”
(Chú thích: 50 vạn = 50 vạn Tệ.)