Edit: LaPluie
Beta: Thảo Nguyên
“À… Được!” Manh Tiểu Nam gật đầu mạnh.
Đôi mắt Lăng Hàn Vũ lạnh lùng thực sự đáng sợ. Khuôn mặt luôn luôn muốn đối đầu. Hàn Thất Lục đã đi ra ngoài, An Sơ Hạ cũng chỉ ngoan ngoãn theo cùng, tại căng tin ánh mắt mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tị dõi theo bóng hai người vừa ra khỏi đó.
Hàn Thất Lục một đường men theo căng tin đi tới đường mòn, lúc này tất cả mọi người còn đang ăn cơm, trên đương mòn không có một người. Vì bảo tồn tài nguyên sinh thái, trên đường mòn lá cây cũng không được dọn dẹp, người dẫm lên trên phát ra âm thanh “lạo xạo” rất dễ nghe.
Nhưng hiện tại cũng không phải là thời điểm thưởng thức mấy thứ này.
An Sơ Hạ xốc lại tinh thần, đợi Hàn Thất Lục dừng bước lại một giây sau, ra tiếng dò hỏi: “Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”
“Dạo bộ.” Hàn Thất Lục vẻ mặt không chút thay đổi nói, hai tay vuốt ve bụng dưới bằng phẳng của chính mình một chút, nói: “Ăn no rửng mỡ, đương nhiên muốn dạo bộ.”
Lời nói của Hàn Thất Lục An Sơ Hạ cư nhiên là không tin, cô cảnh giác theo sát Hàn Thất Lục duy trì khoảng cách hơn một thước, tránh việc anh chàng này lại phát xuân…cưỡng hôn cô!
Ngẩng đầu, An Sơ Hạ chống hai mắt nhìn Hàn Thất Lục: “Vậy anh hiện tại dạo bộ đã đủ chưa?”
“Vẫn chưa.” Hàn Thất Lục ngữ khí không hề gợn sóng, trái lại cặp mắt giống như đêm tối kia bỗng nhiên nheo lai, đối với An Sơ Hạ nói: “Em có biết hay không, em là người đầu tiên dám đùa với tôi?”
“Biết nha.” An Sơ Hạ thành thực gật đầu: “Vậy anh chuẩn bị làm gì bây giờ?”
“Có thể làm gì?” Hàn Thất Lục nhún nhún vai nói: “Bản thiếu gia xử sự có phép tắc liền là…”Có thù tất báo”! Tôi quyết định khiến cho em chịu đau đớn!”
An Sơ Hạ biết rằng chỉ có nhân vật hư hỏng xuất hiện trên TV mới thích động chân động tay và nói vô nghĩa như vậy, cô không mong đợi điều đó xảy ra trong hiện thực.
“Vậy xin hỏi, anh làm sao có thể khiến tôi đau đớn được? An Sơ Hạ học Hàn Thất Lục bộ dạng nhíu mày, dù vẫn ung dung nhìn Hàn Thất Lục.
Nhưng mà cô không nghĩ tới, Hàn Thất Lục trả lời cư nhiên là…
“Cưới em!”
An Sơ Hạ hô hấp dừng lại, thính lực của cô không có vấn đề gì, Hàn Thất Lục anh chàng này thật sự là càng ngày càng nói chuyện không có Logic rồi!
“Anh lại nói lộn xộn cái gì đó?! Nếu không có chuyện gì tôi đi trước, tôi còn phải trở về làm bài tập!”
An Sơ Hạ đang muốn đi, bỗng nhiên nghe được Hàn Thất Lục nói: “Chờ thời điểm em sinh cho tôi một đứa con, em sẽ phải đau đớn rồi!”
Nghe nói rằng, lúc sinh con rất đau đớn, mười hai cấp đau đớn, trên đời đau nhất chuyện đó! Hàn Thất Lục… Ý tưởng này, thật không biết là từ đâu tới!
“Bệnh thần kinh!” An Sơ Hạ liếc mắt nhìn Hàn Thất Lục một cái, mới vừa quay người lại, bỗng nhiên dường như nghe được có người ở gọi tên cô.
Bên cạnh người truyền âm thanh giẫm đạp lên lá cây, Hàn Thất Lục dĩ nhiên đi tới bên cạnh cô, hướng tới phía âm thanh kia chuyền tới, thấp giọng: “Tại sao lần nào cũng có người tới quấy rầy thế giới của hai người chúng ta?”
Nghe rõ người kia gọi đích xác là tên cô, An Sơ Hạ chẳng quan tâm Hàn Thất Lục, vội vàng lên tiếng trả lời.
Rất nhanh, kia người tới đường mòn, người xuất hiện lại khiến cho An Sơ Hạ chấn động.
“Xã trưởng? Tại sao lại là anh?” An Sơ Hạ kinh ngạc tới nghênh tiếp hỏi: “Chẳng lẽ là toà soạn có chuyện gì cần sao?”
An Sơ Hạ miệng gọi xã trưởng đương nhiên không phải Tiêu lão xã trưởng, mà là xã trưởng của toà soạn báo trường. Có thể nói tòa soạn báo trường lớn mạnh là do một tay An Sơ Hạ, cho nên các tiền bối của tòa soạn báo trường luôn tỏ lòng biết ơn sâu đậm với An Sơ Hạ.
Đương nhiên, bọn họ nếu không có việc sinh hoạt gì, sẽ không đến quấy rầy An Sơ Hạ. Cho nên xuất hiện giờ phút này, vẻ mặt An Sơ Hạ cực kì ngạc nhiên.
Xã trưởng rõ ràng không ngờ rằng Hàn Thất Lục cũng ở đây, anh chỉ là nghe nói An Sơ Hạ ở hướng bên này liền vội vội vàng vàng tìm đến. Nhìn đến Hàn Thất Lục, anh vội vã gật đầu với Hàn Thất Lục một cái, tiếp theo nói với An Sơ Hạ: “Toà soạn báo trái lại không có việc gì. Đây là…”
“Đừng có dông dài.” Hàn Thất Lục nhăn mày đi lên phía trước vài bước nói: “Có việc thì nói, không cần để ý đến tôi.”
“Vâng.” Xã trưởng gật đầu lên xuống, tiếp theo cúi đầu từ trong túi quần lấy ra một lá thư tới đưa cho An Sơ Hạ.
Hiển nhiên, cô cùng lá thư nay có quan hệ.
Hai tay An Sơ hạ vội vàng tiếp nhận, thần tình nghi nghờ mà xem xét phong thư kia.
Phong thư mặt ngoài cũng không có bất cứ chữ gì, chỉ là phong thư trắng bình thường. Nhưng phong thư rất nặng, bên trong dường như đựng…một quyển sách?
Nghi ngờ càng lớn khiến An Sơ Hạ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp mở phong thư ra, nhưng phong thư sớm đã bị mở, hẳn là xã trưởng bọn họ mở ra trước.
Sau khi phong thư mở ra, An Sơ Han mới thấy được vật kia hoàn toàn không phải một quyển sách, mà là một xấp ảnh!
Nội dung ảnh chụp, là cuộc sống học sinh trung học của cô.
Nói điểm cụ thể, chính là ảnh chụp cô cùng Manh Tiểu Nam khi đó gặp rắc rối. Trong đó, cư nhiên còn có một tấm chụp hai người các cô đánh nhau khi đó. Lúc đó Manh Tiểu Nam đi vẫn lại là hương phi đạo lộ, An Sơ Hạ đối với hiện tại không có gì biến đổi, chỉ là mặt mày vẫn còn chút non nớt.
Cực kỳ hiển nhiên, có người tìm hiểu cuộc sống học sinh trung học của cô cùng Manh Tiểu Nam.
Là người nào?
“Người nào đưa cho anh?” Hàn Thất Lục bên An Sơ Hạ mở miệng hỏi trước.
Đối phương đương nhiên không có khả năng là giáp mặt với xã trưởng, nhưng Hàn Thất Lục vẫn lại muốn hỏi một chút, có khả năng tìm ra được người đưa những ảnh chụp này tới đó.
Xã trưởng lắc đầu nói: “Tôi quên thẻ ăn ở toà soạn, thời điểm trở về lấy liền nhìn cái này đặt ở cửa.”
Nếu nội dung ảnh chụp công bố ra, hình tượng An Sơ Hạ cùng Manh Tiểu Nam ở trong lòng mọi người nhất định sẽ giảm sút.
Bởi vì cô cùng Manh Tiểu Nam tại Tư Đế lan gần như đã thành “nhân vật của công chúng”, căn bản nhân duyên là không tốt. Nếu lại xuất hiện loại này ảnh chụp này, không chừng sẽ trở thành mục đích cho mọi người chỉ trích.
“Em về lớp học trước đi.” Hàn Thất Lục quay sang nói với An Sơ Hạ một câu như vậy, rồi kéo xã trưởng đi về phía trước.
“Nạy – – các anh đi đâu vậy?” An Sơ Hạ đi về phía trước vài bước, nhưng Hàn Thất Lục chỉ là đưa lưng về phía cô khoát tay.
Hiển nhiên, Hàn Thất Lục là muốn điều tra rõ ràng chuyện này. Mà An Sơ Hạ đối với chuyện này không giúp đỡ được gì, nghĩ như vậy, An Sơ Hạ trực tiếp bước đi hướng về giảng đường, cô phải cho Manh Tiểu Nam biết chuyện này.
Hồi tưởng lại cô tới Tư Đế Lan được một khoảng thời gian như vậy, dương mỗi ngày đều quá thăng trầm. Tuy Tư Đế Lan tất cả mọi điều kiện đều rất tốt, lực lượng giáo viên là không thể chê, nhưng trái lại cô luôn hoài niệm đến ngày xưa.
Bất cứ làm chuyện gì đều không cần nhìn ánh mắt người khác, không cần đi tới chỗ nào cũng bị người ta khoa chân múa tay chỉ trỏ.
An Sơ Hạ càng ngày chạy càng nhanh, sau cùng trực tiếp bắt đầu chạy như điên trở lại.
Chạy một mạch về lớp học, Manh Tiểu Nam cũng đã trở về đó, đang ngồi ở trên ghế của cô cùng xem mọi người chơi đấu địa chủ!
Tại Tư Đế Lan Manh Tiểu Nam thích nhất cùng với mọi người chơi đấu địa chủ, những thứ này thiên kim tiểu thư hoặc là công tử, cả đám người đều là những cao thủ đánh bài, dù trên thực tế bọn họ sẽ không để ý tính toán tiền bạc! Cho nên dường như mỗi lần thấy người đánh bài, cô đều cảm thấy ví tiền của mình có thể rỗng không trong nháy mắt.
“Giang Nam!” An Sơ Hạ thở hồng hộc mà chạy về lớp học, một tay tóm lấy Manh Tiểu Nam ở vị trí kia kéo lên: “Cậu mau đứng lên, không được chơi!”