Editor: Phương HằngBeta: La Pluie
An Sơ Hạ lần thứ hai bị kéo vào cuộc, cô đành phải lặp lại một lần, giải thích nói: “Cô ấy chỉ giúp chúng em nghĩ ra bố cục, không hề tham dự vẽ tranh, là sự thật, em xin thề.”
“Có phải sự thật hay không, chỉ cần gọi điện thoại hỏi là biết ngay.” Biểu hiện của thầy giáo Kim vẫn có vẻ kích động một chút, ông quay đầu sang nói với Hiệu trưởng: “Hiệu trưởng, có thể cho phép tôi gọi điện thoại hỏi Tố Viện được không? Sự thật sẽ sáng tỏ. Người này tuyệt đối sẽ không nói nói dối, Hiệu trưởng chắc người cũng nhớ rõ em ấy.”
Hiệu trưởng gật đầu đáp lại: “Được, cậu gọi đi, ta cũng tin tưởng em ấy sẽ không nói nói dối.”
Được Hiệu trưởng cho phép, thầy giáo Kim định bấm số điện thoại của Tố Viện.
An Sơ Hạ lúc này mới nhớ tới lời Hàn Thất Lục đã từng nói, vì rời xa thế giới bên ngoài, Tố Viện sớm đã không dùng điện thoại.
Cô vội vã nói chuyện này cho mọi người biết, dường như tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, đang sống ở thế kỉ hai mốt, làm sao có thể không dùng điện thoại di động?
Chỉ có thầy giáo Kim gật đầu nói: “Đây là sự thật, chỉ có em ấy mơi có thể như vậy. Thế này đi, hôm nay tất cả mọi người đã vất vả rồi, hãy đi về nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai, tôi tự mình đi tìm Tố Viện hỏi một chút, được không học sinh An Sơ Hạ? Em có thể cho thầy địa chỉ của em ấy được không?”
An Sơ Hạ do dự một chút, không dám đồng ý: “Em sợ cô ấy không muốn bị người khác quấy rầy, không có sự đồng ý của cô ấy, em nghĩ…không thể tùy tiện cho địa chỉ.”
“Học sinh An, nể mặt Chủ tịch Hàn, tôi vốn không muốn nói những lời này, em không chịu nói địa chỉ, có phải là sợ bị phát hiện, đúng không?” Ánh mắt thầy giáo tối sầm lại nói.
Trong lúc này, An Sơ Hạ không biết nên giải thích như thế nào mới tốt.
“Địa chỉ dĩ nhiên có thể cho các người.” Tiếng Hàn Thất Lục đột nhiên vang từ phía cửa văn phòng Hiệu trưởng.
An Sơ Hạ chưa kịp kinh ngạc, Hàn Thất Lục đã đi đến, lấy chiếc bút trên bàn Hiệu trưởng ghi lại địa chỉ rồi đưa cho thầy giáo Kim.
“Khi hỏi, nhớ ghi âm lại rõ ràng, để cho những người không tin.” Hàn Thất Lục nói xong, ánh mắt hữu ý hướng về phía thầy giáo.
Thầy giáo đeo kính đen chỉ biết ho khan một tiếng, rồi lảng nhìn sang chỗ khác.
“Tốt! Bây giờ đến lượt chúng ta xem camera giám sát.” Hiệu trưởng gật đầu với Hàn Thất Lục, tiện đà đi đến phòng giám sát của trường, chiếu đoạn băng ghi hình theo dõi lên.
Đúng đến cảnh Tố Viện tiến vào phòng học.
Hiệu trưởng cho đoạn băng hình chạy nhanh, nhưng không đến mức thấy không rõ tình hình bên trong. Rất nhanh, đoạn băng đã chiếu hết, cũng là cảnh Tố Viện đi ra khỏi phòng học.
Cuộn băng ghi hình đã được tắt.
Từ đầu đến cuối, Tố Viện chỉ đứng ở phía trước cách xa bảng đen, còn có một thời gian dài gục xuống bàn ngủ, tay cô không hề đụng đến bảng đen dù chỉ một lần.
Cho dù là kẻ đần độn ngu ngốc, cũng có thể nhìn ra lời An Sơ Hạ nói vừa rồi là nói thật.
“Xem ra, không cần Tố Viện chứng minh sự việc cũng đã rõ ràng minh bạch rồi.” Thầy giáo Kim cười khanh khách nói: “Tuy nhiên, tôi vẫn muốn đi xem, không biết dạo này con bé đó như thế nào.”
“Đây là chuyện riêng của thầy rồi.” Trên khuôn mặt Hàn Thất Lục không có chút biểu hiện nào, quay đầu nhìn về phía Hiệu trưởng nói: “Hiện tại, tôi có thể mang vị hôn thê của mình đi rồi chứ? Mẹ tôi đang gọi điện thoại thúc giục.”
“Hàn phu nhân à…” Hiệu trưởng vội vàng gật đầu: “Có thể, đương nhiên có thể, mau đi đi, đừng làm cho Hàn phu nhân lo lắng. Tất cả các em học sinh cũng nên trở về đi, trời tối đen như mực, trên đường đi đều nhớ phải cẩn thận.”
Trong tình huống này, anh lại nói cô là vị hôn thê của mình, An Sơ Hạ xấu hổ cúi chào Hiệu trưởng, đi theo Hàn Thất Lục, rồi tức giận nói: “Em nói, anh không thể không nhắc đến chuyện hôn thê được à, đó là phòng làm việc của Hiệu trưởng.”
Hàn Thất Lục dừng bước lại, đặt bàn tay lên trên cổ cô, kéo cô kề sát vai với mình, tha thiết nói: “An Sơ Hạ, về sau khi anh không có ở bên cạnh em, em đừng để người ta bắt nạt được không? Em như vậy, sao khiến cho người khác yên tâm được?”
Khuôn mặt An Sơ Hạ nóng bừng lên, trừng mắt nhìn anh nói: “Khi nào thì em bị người ta bắt nạt vậy hả? Nghe anh nói như vậy, em cảm thấy dường như mình rất kém cỏi.”
Hàn Thất lục nhịn không được liếc mắt qua: “Mới vừa rồi em không bị bắt nạt sao? Lão già đó nói như vậy, em cư nhiên không phản bác lại. Không phải là có phần kém cỏi sao, thưa phu nhân Hàn Thị tương lai?”
Hai người ầm ĩ suốt cả quãng đường đi đến cổng trường học, nhưng đáng ngạc nhiên lại không nhìn thấy bóng dáng của Hàn quản gia đứng chờ ở cổng. Trước kia, bất luận là trời mưa hay nắng, Hàn quản gia đều chờ ở cổng trường.
“Kỳ lạ thật, tại sao Hàn quản gia không có ở đây?” An Sơ Hạ nghi hoặc hỏi một câu, đã thấy Hàn Thất Lục nhìn về phía chiếc xe màu đen.
Chiếc xe kia, dường có phần nhìn quen mắt.
Vào lúc này đèn xe chợt sáng lên, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy tay mình bị nắm chặt, ngay sau đó đã bị Hàn Thất Lục kéo về hướng chiếc xe kia.
Đến gần, An Sơ Hạ mới nhìn rõ, chiếc Bentley này là xe Hàn Lục Hải thường xuyên sử dụng. Cũng nhờ vào cô có trí nhớ tốt mới có thể nhớ kỹ điều này dù chỉ nhìn từ xa. Giá của chiếc xe lên đến năm trăm vạn. Tuy nhiên, ở nhà họ Hàn chiếc xe này giá tiền không đáng kể gì, nhưng Hàn Lục Hải lại rất yêu thích nó.
“Thiếu gia, thiếu phu nhân.” Lái xe Lý mở cửa xe bước xuống, chủ động chạy lên phía trước giúp bọn họ mở cửa xe, cung kính nói: “Chủ tịch có hẹn với khách xong, nghe nói hai người chưa tan học liền dặn Hàn quản gia không cần đến mà đích thân ở đây chờ hai người, không ngờ lại ngủ thiếp đi.
“Ngủ thiếp đi?” Giọng nói Hàn Thất Lục khàn khàn, có một chút sốt ruột: “Vậy sao anh không sớm đưa ông ấy về nhà trước?”
Lái xe Lý gãi đầu: “Là Chủ tịch căn dặn…”
“Tốt! Không vấn đề gì.” An Sơ Hạ chủ động ra tới giải vây: “Chúng ta đã tan học rồi, không phải sao? Đi thôi, lên xe trước.”
Hàn Thất Lục không hề hé răng, An Sơ Hạ nhận ra, động tác anh lên xe cũng nhẹ nhàng, hẳn là sợ đánh thức Hàn Lục Hải.
Nhưng bất luận cẩn thận như thế nào, âm thanh cửa xe đóng lại vẫn đánh thức Hàn Lục Hải.
Ông hơi nhíu mày rồi nói: “Các con tan học rồi à? Hôm nay ta hơi mệt, tự nhiên ngủ thiếp đi.”
Ngồi trên ghế lái phụ Sơ Hạ quay đầu lại nói: “Về đến nhà vẫn còn chút thời gian, người hãy ngủ tiếp đi ạ.”
Hàn Lục Hải vừa muốn nói chuyện, nhưng là bị Hàn Thất lục cướp đoạt trước một bước nói: “Ba đã có tuổi, xong việc nên khẩn trương về nhà là được, sao lại đến đây?”
Tuy lời nói này không hề khéo léo, thậm chí có chút thô lỗ, nhưng dù là kẻ lãng tai cũng có thể nghe ra sự quan tâm trong đó. Có lẽ đây chính là cách Hàn Thất Lục thể hiện tình cảm.
Hàn Lục Hải cứng mặt, nhưng vẫn gật đầu: “Con nói rất đúng, ta đã có tuổi rồi, cũng nên về nghỉ hưu, vậy con hãy nhanh chóng thay thế vị trí của ta đi.”
“Con cũng không có ý định tiếp công ty, hiện tại ba vẫn nên giữ chức Chủ tịch thêm ba mươi năm nữa đi.” Hàn Thất Lục nói xong, quay đầu về phía cửa kính xe.
Hàn Lục Hải ba mươi tuổi mới sinh ra Hàn Thất Lục, hiện tại Hàn Thất Lục mới mười tám đôi mươi, đảm đương chức vụ đó thêm ba mươi năm, không phải ông đã gần tám mươi tuổi rồi sao?
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ mới ý thức Hàn Thất Lục muốn biểu đạt ý tứ là: Ba phải sống lâu trăm tuổi, tám mươi tuổi thân thể vẫn khoẻ mạnh cường tráng, còn có thể tiếp tục quản lý công ty.
Hay nhìn xem, một người như vịt chết còn cứng mỏ!
“Khó mà thực hiện được.” Trên khuôn mặt Hàn Lục Hải lộ ra vẻ tươi cười: “Mẹ con còn chờ con lên Đại học tới công ty làm việc, để ta mang bà ấy đi du lịch khắp thế giới.”
Hàn Thất Lục không nói gì, chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, tâm trạng có vẻ không vui.
Anh là một người không thích nghe người khác nói chuyện tình cảm sướt mướt, nhưng cũng không phải một người không có tình cảm.
Nửa giờ trước.
Tiêu Minh Lạc thấy Manh Tiểu Nam định đến phòng Hiệu trưởng, bèn tha thiết khuyên: “Hiệu trưởng hẳn không muốn đối đầu với các em, em cứ yên tâm đi. Nếu em đi, lại nhất thời kích động, nhỡ may nói sai điều gì, không những không giúp được việc, trái lại cho còn gây thêm phiền phức, không phải sao?”
Thốt ra lời này, Manh Tiểu Nam chắc chắn không vừa ý.
Cô ra sức rút bàn đang bị Tiêu Minh Lạc nắm chặt, cực kỳ không vui nói: “Cái gì là thêm phiền phức? Có phải trong lòng anh, em là một người thường gây phiền phức cho người khác, đúng không?”
“Chuyện đó…anh không phải ý tứ này.” Tiêu Minh Lạc liền vội vàng kéo Manh Tiểu Nam giải thích.
Anh xem như đã hiểu rõ, nếu là chuyện liên quan đến An Sơ Hạ, Manh Tiểu Nam sẽ biến thành một chú mèo hoang, gặp bất cứ ai đều cào cấu. Nếu An Sơ Hạ không phải là con gái, anh sẽ ghen đến chết đi được!
“Ý này của anh không ngăn được em đi, xem em không mắng tên cẩu Hiệu trưởng kia một trận quyết không quay lại! Bây giờ đã chín giờ, học sinh ở lại trường học không tính, nhưng chỉ cần một người báo cáo liền hoài nghi Sơ Hạ nhà ta và lớp em gian lận, thật quá đáng!” Manh Tiểu Nam giơ nắm đấm lên, vẻ mặt tức giận cùng chính nghĩa.
Khuôn mặt Tiêu Minh Lạc tối sầm lại, anh biết Manh Tiểu Nam sẽ kích động… Nhưng nếu cô vẫn cố đi, anh cũng chỉ có thể đi theo cô mà thôi.
“Cô không cần đi.” Giọng quen thuộc vang lên.
Tiêu Minh Lạc nheo mắt, khóe miệng cong lên: “Thất Lục, vừa rồi cậu đã đi đâu?” Rồi anh quay sang nói với Manh Tiểu Nam: “Thất Lục đến đây rồi em không cần đi nữa nhé, Thất Lục có thể giải quyết tốt tất cả mọi chuyện.”
Manh Tiểu Nam do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đồng ý không đi nữa. Thứ nhất, cô cũng hiểu được bản thân mình có thể phá hỏng mọi chuyện. Thứ hai, Hàn Thất Lục tuyệt đối sẽ giải quyết tốt hơn cô.
Tiêu Minh Lạc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Hàn Thất Lục câu cám ơn.
Nhìn Hàn Thất Lục đến phòng Hiệu trưởng, Manh Tiểu Nam yên tâm cùng Tiêu Minh Lạc quay lại phòng học.
“Em thật sự không nghĩ đến, Thất Lục thiếu gia còn có thể đánh con gái.” Manh Tiểu Nam nói tới đoạn này, dừng một chút, liếc mắt nhìn Tiêu Minh Lạc, chất vất: “Lúc Hứa Niệm Niêm bị túm tóc, anh trái lại xông lên đầu tiên là có ý gì…”
Chuyện này làm sao lại xả lên người anh?
Tiêu Minh Lạc khóc không ra nước mắt giải thích: “Thất Lục quá xúc động, anh phải ra tay giúp đỡ cậu ấy, không thể để chuyện bé xé ra to, chuyện lớn nhỏ cũng xử lý không tốt. Bất luận người kia có phải Hứa Niệm Niệm hay không, anh đều ngăn cản Thất Lục.”
Manh Tiểu Nam nhìn Tiêu Minh Lạc dò xét rất lâu, đột nhiên bật cười ha hả, đấm ngực anh: “Em gạt anh đấy! Em đâu phải người thích ăn dấm chua? Trêu anh một chút thôi! Xem anh khẩn trương kìa!”
Tiêu Minh Lạc bĩu môi: “Tiểu cô nương, em có thể lấy chuyện như vậy để vui đùa sao? Anh còn nghĩ rằng em tức giận thật sự! Trái tim bé nhỏ này thực sự bị tổn thương đấy.”