Dừng một chút, hắn mới tiếp tục nói: “Thật ra cũng không có chuyện gì nhiều, chỉ là… tôi bị An Sơ Hạ cự tuyệt.”
Không khí lập tức ôn hòa lại, Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, tên tiểu tử này cuối cùng cũng nói ra.
“Hóa ra là bị cự tuyệt, nhiều chuyện thật a! Nhìn bộ dáng ngu ngốc lúc nãy của cậu, còn nói cái gì mà… ‘ con mẹ nó cậu câm miệng cho tôi’. Cậu cũng quá ngạc nhiên đi?” Tiêu Minh Lạc vẻ mặt khinh thường.
“Đúng! Không phải là cậu nói bị An Sơ Hạ cự tuyệt sao? Còn cảm thấy bốc hỏa sao? Thật là…” Hai người liếc nhau, đều tỏ vẻ khinh thường.
Đột nhiên, không khí xung quanh dường như bắt đầu hạ nhiệt độ, không khí cũng bắt đầu trở nên quỷ dị hơn.
Hàn Thất Lục ở trong lòng đếm ngược ba số. 3, 2, 1…
“Cái gì?!” “Cái gì?!” Trầm mặc ba giây, hai người lúc này mới ý thức được Hàn Thất Lục đang nói gì. Lăng Hàn Vũ trực tiếp từ trên sô pha nhảy xuống đất.
Hàn Thất Lục bất đắc dĩ thở dài nói: ” Tôi nói tốc độ phản ứng của hai người không nên như vậy… thật ‘nhanh’ a? Sau này ra ngoài đừng nói với ai tôi quen hai người.”
” Đừng đừng đừng.” Lăng Hàn Vũ đứng lên rồi lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Thất Lục: “Ngược lại, cậu hãy kể lại tình huống lúc cậu bị cự tuyệt đi a, để chúng ta cùng nghe, vui vẻ vui vẻ a.”
Nói xong hắn mới phát hiện mình nói sai, vội vàng lấy tay che miệng lại.
Hàn Thất Lục lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, đứng lên nói: “Tôi chỉ là cho cô ta một cơ hội, cô ta sống ở đây là vì muốn tiếp cận tôi. Hiện tại đương nhiên tôi đang chơi trò lạt mềm buộc chặt… A, tôi sẽ không cho cô ta cơ hội nào nữa! Cô ta cũng đừng mơ học được ở Tư Đế Lan.
“Cậu chắc chắn cô ấy sống ở đây vì muốn tiếp cận cậu?” Cằm Tiêu Minh Lạc hơi nâng lên, chất vấn một câu. Bởi vì anh biết rằng, An Sơ Hạ không phải là loại người này, hơn nữa… An Sơ Hạ hình như cũng không thích Thất Lục.
Tất cả chuyện này có phải có cái gì đó hiểu lầm không?
“Nếu không thì còn có thể là vì gì?” Hàn Thất Lục hỏi ngược lại.
“Vậy… cậu không cần vì cô ấy mà chất vấn bạn gái Mạc Hân Vi của cậu đi?” Lông mi vừa nhấc, Tiêu Minh Lạc tiếp tục hỏi. Nói thật anh đối với Mạc Hân Vi thật sự là không có chút gì ấn tượng, vì cô ta trang điểm quá đậm, hay vì mỗi lần nhìn thấy Thất Lục đều tỏ ra kiêu ngạo ương ngạnh.
Ánh mắt xuyên thấu qua cửa sổ lớn ở phòng khách hướng về khoảng không phía xa xa, bên ngoài vẫn là ánh nắng tươi sáng.
Khóe miệng nhếch lên mỉm cười như một ác ma, Hàn Thất Lục nhẹ giọng nói: “Chẳng những không chất vấn Mạc Hân Vi, chỉ sợ tôi còn nhờ cô ta chỉnh vài người…”
“Chuyện này không thể được a Thất Lục!” Tiêu Minh Lạc và Lăng Hàn Vũ cùng kêu lên ngăn cản.
Tiêu Minh Lạc còn bổ sung một câu: “An Sơ Hạ với cậu chắn chắn là có gì đó hiểu lầm.”
“Câm miệng!” Lạnh giọng ngăn lời nói của Tiêu Minh Lạc lại, hắn tiếp tục nói: “Đi, đi tới ‘Atlantis’! Còn nữa, sau này đừng ở trước mặt tôi nhắc tới tên con tiện nhân kia! Nếu không, sẽ không là anh em nữa!”
Nói xong, hắn lại lãnh đạm đi ra khỏi phòng khách.
Atlantis thật ra là một quán bar lớn trong thành phố A, thuộc sở hữu của một công ty con của tập đoàn Hàn thị.
Nhìn bóng lưng rời đi của Hàn Thất Lục, Lăng Hàn Vũ không có ý kiến, đành phải hỏi Tiêu Minh Lạc: “Làm sao bây giờ a? Tớ có một dự cảm không tốt…”
“Không cần cậu dự cảm tôi cũng biết kế tiếp nhất định xảy ra chuyện không tốt. Quên đi… chúng ta đi theo trước đã, cũng không nên nhắc tới An Sơ Hạ trước mặt cậu ấy.” Tiêu Minh Lạc đành hết cách.