Ed: Trần Thị Thanh Tâmbeta: NhoxPanda2
Cô lầm bầm lầu bầu, như là đang hỏi tiểu Nhã. Qua một lúc lâu sau, cô mượn ánh trăng xuyên thấu qua lều trại chiếu vào quanh hướng bên trái nhìn lại. Tiểu Nhã kia hít thở đều đều, cư nhiên đã ngủ thiếp đi.
Thở dài, Cô xoay người lại, cũng nhắm hai mắt lại.
Mặc kệ như thế nào, đi ngủ vẫn là muốn ngủ thật ngon.
Coi như yên tĩnh đi vào giấc ngủ, ngày hôm sau mở mắt ra thấy Tiểu Nhã còn đang ngủ. Nhìn đồng hồ trên tay một chút (điện thoại sớm bị thống nhất giao nộp) vừa mới hơn năm giờ bốn mươi. Mặc quần áo tử tế cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, sợ đánh thức Tiểu Nhã. Trong lúc không nghĩ qua là dẫm lên chăn, chân tay luốn cuốn, “rầm” một tiếng té ngã trên đất. Tiểu Nhã kia ngủ tựa con heo chả thức giấc, cô lúc này mới thở phào bò ra khỏi lều.
Lúc này đa số mọi người vẫn ở trong lều trại ngủ. Sắc trời đã sáng trưng, sắc thái bầu trời phương xa sặc sỡ, cái gì mây nhiều màu đều có.
“Hạ Mạt tỷ sớm như vậy đã dậy rồi a?” Tiếng một ai đó từ sau lưng miễn cưỡng truyền tới. An Sơ Hạ xoay người, vừa lúc nhìn thấy tiểu C cặp kia lại vẫn mang theo ánh mắt buồn ngủ dày đặc. (Hạ Mạt??? tại sao??? tui cũng ko hiểu chắc má Mạt quên, viết tên má vô lun. Cười cười)
An Sơ Hạ im lặng không nói gì mà gật đầu, khóe miệng nhếch lên khẽ cười nói: “Cậu không phải cũng dậy sớm như vậy sao?”
“Không phải.” Tiểu C thành thật ắc đầu: “Tôi đây phải đi đến nhà vệ sinh, ha ha. Tôi đây không quấy rầy Hạ Mạt tỷ thưởng thức cảnh sắc nữa, tôi tiếp tục đi ngủ một giấc đây.”
Tiểu C xoay người liền đi, An Sơ Hạ rốt cục nhịn không được liền đuổi theo: “Tiểu C, này… này……”
Nói hồi lâu cô cũng chỉ phun ra một chữ “này” cô thật sự là hỏi không được, không biết gì nhưng có cảm giác sợ Tâm Ngữ sẽ cướp đi Hàn Thất Lục. Kỳ thật, cô chỉ là mơ hồ cảm thấy bất an thôi, không phải sợ Hàn Thất Lục bị cướp đi. Mà là… Mà là cái gì mà chính cô cũng không biết rõ.
Chỉ là đột nhiên có phần hối hận tới tham gia cái hoạt động này. Cứ như chuyện này cô cũng không biết vì cái gì mà như vậy.
“Hạ Mạt tỷ, người không coi tôi như huynh đệ sao!” Tiểu C có chút bất mãn: “Người có chuyện cứ việc nói thẳng, ta Tiểu C muôn lần chết cũng không chối từ!”
“À… Không có nghiêm trọng như thế a.” An Sơ Hạ xấu hổ địa ho khan một phen: “Chỉ là nghe nói vốn dĩ cậu là được phân đến đội của tôi. Làm sao vậy? Vì cái gì về sau không phải cậu? Cậu cực kỳ chán ghét tôi sao?”
“Đương nhiên không phải!” Tiểu C lập tức dựng vẫy vẫy bàn tay “Tôi cực kỳ thích Sơ Hạ tỷ! Cực kỳ thích!”
Vừa mới dứt lời, tiểu C liền phát giác đã biết nói có rất lớn BUG, vội vàng bổ sung một câu: “Đương nhiên không phải cái loại thích đó, Hạ Mạt tỷ người biết mà!”
An Sơ Hạ vẫn như cũ là bộ dáng im lặng không nói gì: “Như thế, là vì cái gì mà không theo tôi một tổ? Tôi không nhiều nhiệt huyết lắm, nhưng cũng thích cùng bạn học tham gia hoạt động này.”
Tiểu C gật đầu: “Là như thế này sao? Tôi chỉ là sợ làm kỳ đà cho Hạ Mạt tỷ người cùng Thất Lục thiếu gia. Như vậy cực kỳ xấu hổ, vừa lúc có người nói muốn cùng tôi đổi nên tôi liền đồng ý a. Nếu Hạ Mạt tỷ không thích mà nói, ta có thể nói với lão sư đổi tôi về lại. Dù sao cũng không phiền toái.”
Nói vừa xong tiểu C liền muốn hướng các sư phụ ở lều trại đi đến. Này còn phải rồi hả? An Sơ Hạ cuống quít ngăn lại cậu ta: “Không cần không cần, nhiều phiền toái. Không biết còn tưởng rằng tôi xa lánh các bạn mới. Cứ như vậy đi, tôi đi rửa mặt đánh răng, cậu nhanh đi
về ngủ một giấc đi. Hiện tại cũng không còn sớm nữa rồi.”
“Khó hiểu! Vâng!” Tiểu C vội vàng cùng An Sơ Hạ nói lời từ biệt chạy đi.
An Sơ Hạ sắc mặt lại trầm xuống sau một giây. Bởi vì cô thấy được…