Nhìn đến An Sơ Hạ, Phỉ Lỵ Á vội vàng gọi: “Sơ Hạ thật tốt quá cậu đến đây rồi! Mau giúp tớ xách một túi đi lên, tay của tớ đều chắc sắp tàn phế rồi!”
An Sơ Hạ nhãn cầu xoay một vòng, cười hì hì nói: “Bạn cùng bàn tốt bụng, tớ có thể giúp cậu, nhưng cậu phải mang một túi trong đó cho tớ.”
“Cái gì?!” Phỉ Lỵ Á mở to hai mắt nhìn, tròng mắt đều muốn bắn ra: “Tớ không dễ bị lừa gạt mất đồ ăn vặt, nhờ cậu xách một chút cậu liền muốn lấy một nửa? Tớ không liên quan, đánh chết tớ tớ cũng không cho.”
An Sơ Hạ vội vàng giải thích: “Ý của tớ là, cho tớ một nửa để bán, giả vờ giả vịt thôi, sau cùng đồ ăn vặt này vẫn là của cậu.”
Phỉ Lỵ Á lúc này nghe mới hiểu rõ.
Chủ nhiệm lớp yêu cầu mỗi người đều phải mang một thứ đồ gì đó tới chợ bán đồ cũ, mà An Sơ Hạ ngày hôm qua đến nơi ở của Tố Viện, căn bản là không ngờ đến chuyện này. Bởi vậy, cô muốn mượn Phỉ Lỵ Á gì đó.
Sự tình đã rõ ràng, Phỉ Lỵ Á miệng đầy đáp ứng: “Cái này tính làm gì, một túi đồ ăn vặt thôi mà, cho cậu mượn dùng! Hai chúng ta không cần phân biệt ai với ai!”
Lời nói này, hoàn toàn quên vừa rồi chính cậu ấy nói “Đánh chết tớ tớ cũng không cho”.
Thời gian đã đến chín giờ, nhưng vẫn là có người đi muộn. May mà chủ nhiệm lớp cũng không tới đúng giờ. Đợi đến thời điểm chủ nhiệm lớp có mặt, cả lớp ngoại trừ Manh Tiều Nam, tất cả mọi người đều yên vị ở vị trí của mình.
“Lớp trưởng điểm xong chưa?” Chủ nhiệm lớp vừa đến gần phòng học liền hỏi lớp trưởng.
Lớp trưởng liên tục gật đầu: “Ngoại trừ Giang Nam không tới, những người khác đều đã có mặt.”
An Sơ Hạ theo bản năng liền quay đầu nhìn về phía chỗ ngồi của Manh Tiều Nam. Nơi đó vắng vẻ trống không, Manh Tiều Nam cư nhiên đến bây giờ còn chưa tới.
Vốn tưởng rằng chủ nhiệm lớp bắt đầu than trách Manh Tiều Nam lại đến muộn. Ai ngờ, chủ nhiệm lớp một chữ cũng không nói gì, trực tiếp đi lên bục giảng, bắt đầu kiểm tra mọi người có mang đồ gì đó tới chợ bán đồ cũ hay không?
Kiểm tra xong đâu vào đó, chủ nhiệm lớp để cho mọi người sắp xếp một chút, còn chính mình đi ra khỏi phòng học. An Sơ Hạ vội vàng đuổi theo: “Giáo sư!”
Chủ nhiệm lớp dừng bước lại, nghi hoặc hỏi: “Em tại sao lại ra đây rồi hả? Tôi chuẩn bị đi họp sáng, có chuyện gì?”
An Sơ Hạ không hề do dự, trực tiếp hỏi: “Em muốn hỏi, Giang Nam đã xinphép nghỉ học rồi đúng không ạ?”
Chủ nhiệm lớp không trách mắng Giang Nam đi muộn, chỉ có thể trực tiếp lý giảiđược là cậu ấy đã xin phép rồi.
“Đúng vậy.” Chủ nhiệm lớp nói xong, vẻ mặt trở nên thoáng buồn bã:”Cô đang chuẩn bị tham gia cuộc họp cùng lãnh đạo để xin chỉ đạo. GiangNam nói là thân thể không thoải mái. Cô đánh giá là có quan hệ với việc hôm quauống quá nhiều cola. Cô sẽ đề xuất ý kiến, để cho nhà trường dừng hạng mục nàyhàng năm, làm tổn hại thân thể nhiều, cola cũng không phải thứ gì tốt cho sứckhoẻ.”
Chủ nhiệm lớp nói xong liền vội vội vàng vàng bước đi, nhưng trong lòng An Sơ Hạbiết, Manh Tiểu Nam khẳng định chỉ là không muốn đi học mà thôi. Mấy lon cola,cậu ấy không đến mức chịu không được.
Chỉ là, vì sao lại không muốn tới trường học? Là vì không muốn nhìn thấy côsao?
An Sơ Hạ nắm chặt bàn tay, quay trở về phòng học.
Cuộc họp sáng của các giáo viên kết thúc, chợ bán đồ cũ liền bắt đầu. Mọi ngườiđều tự khuân vác đồ đạc của mình đến địa điểm được chỉ định, buôn bán chính thứcbắt đầu.
An Sơ Hạ cùng Phỉ Lỵ Á cùng đi, hai người vừa đem đồ đạc đặt xuống, liền có ngườiqua lai hỏi: “Ôi chao ôi! Sữa chua uống của các cậu bán bao nhiêu?”
An Sơ Hạ đang chuẩn bị hỏi Phỉ Lỵ Á giá cả, Phỉ Lỵ Á trực tiếp xua tay nói: “Cậu định dùng đểuống à? Nếu là uống mà nói thì đừng mua.”
“Có ý gì vậy?” Bạn học hỏi giá kia cau mày nói: “Sữa chua uốngkhông phải dùng để uống chẳng lẽ còn dùng làm phân bón à?”
“Đừng nóng giận, đừng nóng giận nhé!” Phỉ Lỵ Á làm ra vẻ mặt cườingây ngô, nụ cười này vừa hiện ra, tất cả mọi người đều cảm thấy cô là người thậtthà nhân hậu, cô tiếp tục nói: “Sữa chua này của tớ đã quá hạn sử dụng,dùng làm phân bón cho cây cối trong nhà không thể tốt hơn. Cho nên nếu cậu dùngđể uống thì đừng nên mua.”
Bạn học kia nghe lời này mới hiểu, nói thêm: “Bệnh thần kinh mới mua sữachua quá hạn sử dụng”, than thở xong liền bước đi.
Người đi rồi, An Sơ Hạ mới kéo Phỉ Lỵ Á đến một bên, nhỏ giọng hỏi: “Sữachua của cậu quá hạn sử dụng rồi hả? Không phải chứ?”
“Làm sao có thể quá hạn sử dụng được.” Phỉ Lỵ Á cười haha, để lộ rahàm răng đều đặn: “Sữa chua tớ giữ lại cho mình, không bán!”
An Sơ Hạ vừa nghe, nhất thời kích thích muốn bóp chết cậu ấy.
Nếu không bán đại khái có thể để lại trong phòng học, nặng như vậy, xách lạiđây quả thực muốn rụng rời cả một bàn tay!
Việc buôn bán tiếp tục diễn ra, càng ngày càng có nhiều người qua lại hỏi giá đồăn vặt, nhưng tất cả các loại đều bị Phỉ Lỵ Á tìm một lý do từ chối không bán.
Cuối cùng An Sơ Hạ nhìn ngó xung quanh, lôi kéo Phỉ Lỵ Á hỏi: “Sữa chua cậugiữ lại, giữ lại rất nhiều cá, bánh xốp này cậu cũng giữ lại, hơn nửa ngày, cậuchưa bán đi một thứ gì. Tớ nói này, Phỉ Lỵ Á, cậu muốn giữ lại tất cả mọi thứđúng không?”
Phỉ Lỵ Á lập tức dụng ngón trỏ chặn môi An Sơ Hạ lại, thì thầm nói: “Cậunhỏ tiếng chút! Chủ nhiệm lớp ở đây!”
An Sơ Hạ nhún vai: “Vậy cậu mau nói thẳng cho tớ biết, muốn bán hay khôngmuốn bán. Không muốn bán đỡ mất công tớ giúp cậu chào hàng khản cả cổ rồi.”
Phỉ Lỵ Á gục đầu xuống, dùng tay đếm nhẩm: “Rong biển tớ muốn ăn, bánh xốpnày lâu lắm không được ăn, bánh đậu xanh ngon siêu cấp, còn sườn…”
“Coi như quên đi… toàn bộ cậu đều giữ lại hết đi.” An Sơ Hạ thởdài, nhìn đến nhiều đồ lung tung như vậy, giữa trưa bọn cô còn phải dọn bàn trởlại.
Phỉ Lỵ Á trông hơi mập mạp, thật sự phải nói là chậm chạp, đại đa số đồ đạc, đềutrông cậy vào sự hỗ trợ của cô.
Nghe thấy An Sơ Hạ nói toàn bộ đều giữ lại hết, khuôn mặt Phỉ Lỵ Á lập tức biểu tình kiểu “Tớ cũng là nghĩnhư vậy”. Vui sướng hài lòng tặng cô một cái ôm lực sĩ.
Vì đã hạ quyết tâm không bán gì, chủ nhiệm lớp vừa đi, Phỉ Lỵ Á liền căn dặn, rồi giao đồ ăn vặt cho một bạncùng lớp cất giữ, lôi kéo An Sơ Hạ đi dạo xung quanh.
“Còn đi dạo, chúng ta không tự mình bán hàng, để cho các bạn lớp khác buônbán có lãi, cái này không phải…”
Không đợi cô nói xong, Phỉ Lỵ Á đã kéocô chạy ra xa, vừa chạy, miệng vừa nói: “Đến khi đó chính tớ bỏ ra ít tiền,nói là thu được từ việc bán hàng, cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, vui vẻ là quantrọng nhất!”
Nghe Phỉ Lỵ Á vừa rồi nói như thế, An Sơ Hạ cũng không quan tâm giúp cậu tathêm nữa. Hoàng đế không vội thái giám sao phải gấp?
“Woa! Nơi đó cũng bán đồ ăn vặt. Ôi trời ôi!” Phỉ Lỵ Á nhìn thấy cóhàng bán đồ ăn vặt, ánh mắt tia thẳng đến, kéo An Sơ Hạ chạy ngay về phía bênđó.
Điều này như là không quan tâm cậu ta đã có hai túi đồ ăn đại bự ở kia, Phỉ LỵÁ ngồi xổm giữa nơi đó tự mình lựa chọn đồ ăn vặt. Cô còn lại đứng ở một bên.
Xung quanh rất nhiều người qua lại, cô rất nhớ Manh Tiểu Nam.
Nhưng cô vẫn có phần không hiểu vì sao Manh Tiểu Nam lại đột nhiên như vậy. Chodù điểm số của cô cao hơn một chút, nhưng trước đây căn bản cũng chưa từng xảyra chuyện này.
“Sơ Hạ!” Tiếng gọi từ xa vọng tới.
An Sơ Hạ theo âm thanh kia nhìn qua, đã thấy lớp phó văn nghệ cầm “chiến lợiphẩm” là một cái quạt mo hướng về phía cô mỉm cười đi tới.
Lớp phó văn nghệ vừa tới, liền sốt ruột không kìm nén được, kéo cô hỏi:”Sơ Hạ, như thế nào rồi? Người kia, mời được đến rồi sao?”
Lớp phó văn nghệ chưa mở miệng, An Sơ Hạ đã đoán ngay chuyện cậu ấy muốn hỏichính là chuyện này.
Đã tính toán, thời điểm buổi sáng sẽ nói cho cậu ấy biết, nhưng phải vội vàngdi chuyển đồ đạc đến chợ đồ cũ, đi tới đi lui tự nhiên lại quên béng mất chuyệnnày.
An Sơ Hạ nhìn uỷ viên văn nghệ biểu hiện chút khẩn trương, cô gật đầu nói:”Cô ấy đã đồng ý, nói là buổi chiều sẽ tới. Tuy nhiên, chúng ta làm như vậy,liệu có phạm quy hay không?”
Dù sao báo tường từng lớp đều do học sinh của lớp đó tự vẽ, chỉ riêng bọn họ mờiTố Viện tới. Ngay cả lớp phó văn nghệ cũng biết đến cái tên Tố Viện này, có thểkhẳng định lai lịch của cô ấy không hề nhỏ.
Nhỡ đâu đến lúc đó bị phát hiện, không phải trực tiếp bị coi là phạm quy sao?
“Phạm quy cái gì nha! Nhà trường cho đến bây giờ không có quy định khôngđược mời người khác vẽ báo tường!” Uỷ viên văn nghệ vỗ vai cô nói:”Yên tâm đi! Không cần sợ! Tớ giữa trưa về lấy một bộ đồng phục, để Tố Việnmặc vào, chỉ cần người trong lớp mình không nói ra, người bên ngoài ai biết được?”
Uỷ viên văn nghệ đã nói như vậy, cô đương nhiên là không có ý kiến.
Thời gian qua thật sự nhanh, đã nhanh chóng hết một buổi sáng. Chợ bán đồ cũ diễnra liên tục cả ngày, nhưng dường như tất cả mọi người đến giữa trưa đã bán hếtmọi đồ đạc rồi.
An Sơ Hạ cùng Phỉ Lỵ Á vất vả đem đồ ăn vặt về lớp, hai người mệt gần như sắpsuy sụp.
“Sớm biết như vậy… liền đem đồ ăn vặt này bán hết đi.” Phỉ LỵÁ nằm úp sấp trên mặt bàn, nói ngắtquãng.
An Sơ Hạ so với Phỉ Lỵ Á hơi khoẻ một chút, cũng không đến mức suy sụp như vậy.
Cô lau đem mồ hôi trên trán mình và nói: “Đây không phải là chuyện hiểnnhiên sao? Dọn lên khẳng định mệt hơn so với di chuyển xuống. Buổi chiều chỉ cầncầm một túi xuống bán tiếp là được rồi, hoặc đơn giản là không cần cầm gì hết.”
Nghỉ ngơi xong xuôi, hai người hẹn nhau cùng đi ăn cơm trưa, Phỉ Lỵ Á hỏi chuyệnvề Manh Tiểu Nam, An Sơ Hạ tuỳ tiện trả lời lấy lệ rồi bỏ qua.
May mà Phỉ Lỵ Á đầu óc đơn giản, không nghĩ sâu cũng không hỏi nhiều. Nhưngtrong lòng cô cảm thấy không dễ chịu chút nào, cô âm thầm quyết định, cuối buổichiều sau khi tan học, đi đến nhà Manh Tiểu Nam xem xem.