Edit: Huong Nguyen
Lúc này tất cả mọi người muốn đi ra ngoài, mà tầng tám thang máy người như ong vỡ tổ tràn vào
An Sơ Hạ chính là đang khom lưng nhặt hộp quà tặng, người bên ngoài cũng không thèm nhìn tới, có người giẫm lên đến chỗ tay cô.
” A! ” ngón tay đau nhức đánh úp lại, An Sơ Hạ nhịn không được thật hít một hơi lãnh khí.
” A! Xin lỗi” Giọng nói không được tự nhiên phát ra từ phía người đàn ông đã giẫm lên tay cô, ngữ điệu cũng mang theo mấy phần phần không chân thành giải thích
An Sơ Hạ phản ứng đầu tiên vốn là nhìn hộp quà tặng, về cơ bản là không có tổn hại, cô lúc này mới ngẩng đầu, đối với người đàn ông kia nói: “Không có việc gì.”
Cô nghĩ muốn là người, dù sao đau nhức cũng chỉ là trong nháy mắt, nên cô không muốn cùng đối phương tranh cãi ầm ĩ một trận.
Nhưng mà, cô nghĩ muốn biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, nhưng đối phương hiển nhiên không nghĩ như vậy.
Giọng nói một lần nữa phát ra từ người đàn ông: ” Cô là ai?” ” Là nhân viên nữ?” ” Cô có hiểu hay không một điểm lễ phép hả?” “Một người đặc biệt quan trọng đã biết xin lỗi rồi, chẳng lẻ cô không thể nói ” không sao ” một tiếng? ” không có việc gì” khó nói lắm hay sao?”
Không thể nói lý!
Quả thực là cố ý bới móc!
An Sơ Hạ thật muốn đem hộp quà tặng trong tay của Viên Viên tỷ trực tiếp ném vào người đàn ông này! Nhưng cô khẽ cắn môi, vẫn lại là nhịn xuống, hộp quà tặng này đúng là Hàn Lục Hải đưa cho, cái này là tặng cho Viên Viên tỷ nên không thể ném!
Đối mặt với người gây sự, An Sơ Hạ cắn hạ môi dưới, tiện đà nói: “Không quan hệ.”
“Không quan hệ?” Một bộ dáng ẻo lả chịu không nổi, tức giận nói: “Hiện tại nói không quan hệ có ích lợi gì?! Khẩn trương kêu người nhà cô tới nói xin lỗi ta!”
Cha mẹ sao…
Dù là tính tình trong người tốt, giờ phút này trong lòng cũng tránh không được có tức giận. Người đàn ông này quả thực là cố ý bới móc! An Sơ Hạ tính tình rất tốt, nhưng cô cũng không phải một cái để mặc cho người kia khinh thường!
Bất dĩ ngay từ đầu cô đã nhẫn nhịn, nhưng không có nghĩa là cô bị khinh dễ!
Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ sắc mặt bình tĩnh gật đầu: “Được, tôi sẽ gọi cha tôi xin lỗi ông, xin hỏi, ông làm việc gì ở cái tầng trệt?”
“Thập Nhị Tầng, cao nhất Thiết Kế Sư Vương Khải.” Người đàn ông vẻ mặt đắc ý nói ra thân phận của mình.
An Sơ Hạ chú ý rằng, trong thang máy những người khác đều là vẻ mặt câu nệ, như là đối với “Cao nhất Thiết Kế Sư” phải có sự kiêng nể. Xem ra người này thật không bình thường!
Thập Nhị Tầng vừa đến, Vương Khải đắc ý đi ra ngoài, dáng đi của một người đàn ông lịch lãm, vô hình trung mang theo một loại tính từ thuộc về nữ sinh… Quyến rũ.
Đắc ý đi, suy nghĩ trong vài phút.
An đầu hạ cắn chặt răng, nhìn bóng lưng Vương Khải.
Rất nhanh, khi thang máy càng lúc càng lên cao, khi đến gần Thập Lục Tầng, trong thang máy tất cả mọi người đều đi ra ngoài, chỉ còn lại có một mình cô.
“Thập Nhị Tầng cao nhất Thiết Kế Sư Vương Khải phải không?” An Sơ Hạ nhìn ngón tay của mình còn sưng đỏ, ánh mắt bén nhọn.
“Leng keng, Thập Bát Tầng đến chỗ.” Thang máy vang lên một giọng của người phụ nữ, thang máy từ từ mở ra.
An Sơ Hạ vội vàng đi ra ngoài, Thập Bát Tầng mặt đất đều là thảm trải. Cô nhất thời cảm thấy được nơi này có điểm nhìn quen mắt, nhưng cô chưa có tới chỗ này.
Về sau suy nghĩ, An Sơ Hạ mới nhớ tới, cô đích thị đi cùng Hàn Thất lục, Lăng Hàn vũ cùng Tiêu minh lạc tới công ty của ba người bọn họ. Hàn Thất lục văn phòng là ở tầng 21, mà nơi này còn lại là tại Thập Bát Tầng, nơi đó tầng 21 cũng là trải thảm. Đương nhiên, Thập Bát Tầng cũng không phải tầng đỉnh, mặt trên tầng còn có các loại nghành khác nhau.
“Xin chào, xin hỏi cô tìm ai?” Một nhân viên nữ mặc đồ công sở từ phía trước đi tới, cô đương nhiên là không biết an sơ hạ.
“Tôi tìm…” Cô dường như muốn thốt lên tiếng ” ba ” nhưng lại nhanh chóng áp chế lại, một giây sau nàng nói: “Tôi tìm Đổng Sự Trưởng, ông ấy đang ở đâu.”