Editor: BuiduonglamBeta: anhduong2506
Quả nhiên là Ba tát lệ, chỉ thấy cô ta cũng nheo nhìn lại bản thân, sắc mặt cũng chả tốt hơn là mấy. Cô đưa mắt hướng về Ba tát lệ gật gật đầu, mà Ba Tát lệ ngạo mạn không nhìn lại cô.
Manh Tiểu Nam tuy bình thường có chút ngốc nghếch, nhưng nếu là việc nhạy cảm thì vẫn cảm nhận được, cặp mắt một mí đáng yêu kia chợt phát hiện Ba Tát Lệ cùng An Sơ Hạ chắc chắn là có chuyện gì đó mà cô không biết.
Mà nhất định Ba Tát Lệ chắc chắn là không có ý tốt gì cả! Đưa ánh mắt của mình nhìn về phía Ba Tát Lệ, cô cảm thấy có chút kinh động, nhất định bây giờ ánh mắt của cô chắc chắn ngây ra, chắc là bị yêu nữ kia mê hoặc rồi!
” Học sinh Giang Nam?” Hiệu trưởng gọi cô trở về với hiện tại.
Manh tiểu nam vội vàng nhìn hiệu trưởng gật đầu một cái: “Vâng, hiệu trưởng. Em lập tức đi phòng hiệu trưởng, người cứ đi trước đi? Em cần xử lý chút chuyện, rất nhanh sẽ đến.”
“Em biết đường sao?” Hiệu trưởng nhăn mày lại: “Đừng để đến lúc lại đi lạc. Học sinh mới tới Tư Đế Lan lạc là điều thường xuyên xảy ra, hôm nay làm đề thi chung, cô cũng không muốn xảy ra chuyện gì.”
Kỳ thật hiệu trưởng lời này nói cũng có lý, nhưng là cô nghe lại không thoải mái, cho qua đáp lại một câu: “Em biết đường… Nếu không nhớ, em có thể hỏi người khác mà.”
Nghe cô nói như vậy, hiệu trưởng cũng không nói cái gì nữa, xoay người đi ra ngoài, đúng là mới vừa đi vài bước lại dừng lại, đi về phía Ba Tát lệ:”Vậy em nhanh lên, tôi để cho Ba Tát Lệ đi cùng với các em hoặc là nếu các em có thể đi dạo quanh Tư Đế Lan. Nhưng tuyệt đối là không gây ra chuyện gì.”
Khẽ gật đầu, hiệu trưởng lúc này mới an tâm rời khỏi, vẫn đối mặt Ba Tát Lệ nói: “Như thế vất vả cho em rồi, vừa rồi cô đã đưa em đi dạo quanh trường nên chắc không còn xa lại với em nữa nhỉ?”
Ba Tát Lệ điềm tĩnh cười và đáp: “Vâng, cô cứ việc yên tâm mà đi hôc chính trị đi ạ.”
Hiệu trường vừa đi ra, Ba Tát lệ lại xoay người về phía Manh Tiểu Nam nói: “Bạn học, nhớ nhanh lên một chút…, tôi ở bên ngoài chờ cô.” Nói xong cô ta xoay người ra bên ngoài đứng sau cánh cửa. Nhìn đến An Sơ hạ, cô ta liền tức giận, nhưng vẫn chỉ đứng nhìn. Trung Quốc có câu ngạn ngữ, tên là: ‘Nhắm mắt làm ngơ!’
Thấy Ba Tát Lệ tránh đi, Manh Tiểu Nam đột nhiên đứng lên hỏi An Sơ Hạ “Lão Đại, cậu có ưa cô ta không?”
An Sơ Hạ cứng ngắc đứng dậy, khóe miệng khinh miệt nói: ” Cô ta…. Đúng ra mà nói mà nói, cô ta là người giúp tớ rời khỏi Hàn gia để sang Lăng gia ở đó. Không thể nói rõ thích, nhưng là, cũng không đến nỗi chán ghét.”
Dù sao Ba tát lệ quả thực đã giúp cô rời khỏi Hàn gia, cứ việc… Nội tâm có như thế một tia không muốn.
“Chuyển nhà?” Manh Tiểu Nam ngạc nhiên, trừng to mắt: “Cậu chuyển nhà? Cậu chuyển khi nào? Vì cái gì muốn chuyển nhà? Chẳng lẽ nguyên nhân là vì hàng ngoại quốc kia?”
Bị ba chữ ‘hàng ngoại quốc’ kia của Manh Tiểu Nam chọc cười, An Sơ Hạ cười một hồi rồi đáp: “Tớ cũng không gạt cậu, cô ta chính là vị hôn thê của Hàn Thất Lục, cậu sẽ sớm biết chuyện này thôi? Bất quá, trong khoảng thời gian này cậu tuyệt đối không được phát sinh bất cứ xung đột gì với cô ta, đừng cho tớ thêm phiền toái, biết không?”