Edit: LaPluie
Beta: Thảo Nguyên
“Như vậy có thể chứ?” An Sơ Hạ lo lắng lên xuống nói: “Thứ nhất, lăng Lão Thái Gia không nhất định thu nhận cô ấy. Thứ hai, chỉ là Lăng gia cháu gái nuôi, thân phận này, người Tiêu gia có thể tiếp nhận sao?”
An Sơ Hạ hỏi hai vấn đề này đều là mấu chốt, Lăng Hàn Vũ lâm vào trầm mặc.
Trái lại Hàn Thất Lục ánh mắt đột nhiên phát sáng lên: “Đề nghị của cậu cũng không phải không thể thực hiện. Hiện tại, Tiêu gia chỉ có Minh Lạc này là con nối dõi, phàm là Giang Nam có thân phận này, người Tiêu gia khẳng định có cơ hội tiếp nhận. Mà hiện tại vấn đề duy nhất, liền là ở trên người Lăng Lão Thái Gia. Dù sao, loại chuyện này không thể buộc ông.”
“Tớ sẽ thử hỏi một phen.” Lăng Hàn vũ nói xong, chỉ chỉ An Sơ Hạ nói: “Nếu nói, ông thu nhận Giang Nam làm cháu gái nuôi, cô liền nguyện ý gả đến nhà của chúng tôi, ông nội khẳng định sẽ đáp ứng.”
An Sơ Hạ ngẩn ngơ, đành phải xấu hổ mà cười cười.
Cô nhớ khá rõ trước kia Lăng Hàn Vũ cũng sẽ không những lời rất buồn cười như vậy.
“Hàn vũ.” Hàn Thất lục lạnh giọng nhìn về phía Lăng Hàn Vũ.
Lăng Hàn Vũ chỉ là nhún nhún vai, xoay người đi tới. Không ai nhìn đến, biểu hiện trên khuôn mặt anh giờ phút này có bao nhiêu cô đơn. Chỉ có ánh mặt trời chiếu lên bóng mờ trên góc tường mới hiểu rõ tâm trạng anh lúc này.
Lăng Hàn Vũ đi được một lúc, An Sơ Hạ nhìn chằm chằm vào anh bóng lưng xem xét, đột nhiên trên vai cô một sức nặng, Hàn Thất Lục gần lại: “Tôi nói… An Sơ Hạ.”
“Để làm gì?” An Sơ Hạ thu hồi ánh mắt, tức giận mà nhìn Hàn Thất Lục.
“Bản thiếu gia đều đã vì em vội vàng một tiết học và giờ nghỉ trưa, em liền không bày tỏ biết ơn?” Nói xong, Hàn Thất Lục cực kỳ không biết xấu hổ mà lấy tay chỉ chỉ cánh môi mình.
“Hàn Thất Lục.” An Sơ Hạ hít sâu một hơi, chăm chú nhìn Hàn Thất Lục: “Có hay không người ta nói qua anh cực kỳ không biết xấu hổ?”
“Không có.” Hàn Thất Lục đúng lý hợp tình nói: “Ai dám nói tôi không biết xấu hổ?”
Đây cũng là thật sự đầy đủ không biết xấu hổ!
An Sơ Hạ bĩu môi, ở bên kia thật cẩn thận mà lui lại một bước: “Được, mặc kệ như thế nào, cám ơn anh rồi. Buổi chiều sau khi kết thúc chạy bộ tôi và Giang Nam cùng nhau ra ngoài, cũng không biết khi nào thì trở về, tóm lại tôi sẽ liền trở về lúc ăn cơm tối.”
Nghe nói vậy, Hàn Thất Lục vội hỏi: “Cô muốn đi đâu?”
“Chính là… Đến chỗ ngày trước chơi.” An Sơ Hạn tính toán sẽ không nói cho Hàn Thất Lục chính mình muốn đi tìm người kia, nếu vạn nhất nói cho Hàn Thất Lục, tiểu tử này không chừng lại sẽ bỏ qua chuyện tập luyện của chính mình cùng cô đi.
Kỳ thật có rất nhiều chuyện, cô cũng luôn luôn muốn dựa vào người khác. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, sẽ bắt đầu thành thói quen mà ỷ lại người khác.
Hàn Thất Lục không nhìn ra An Sơ Hạ ở đó tận lực giấu diếm, nhưng anh vẫn lại là giả vờ cái gì cũng không biết, ung dung nói: “Cơm tối tất nhiên phải trở về, nếu không, tôi sẽ tới đem em xách về.”
Lời này mà nói tuyệt đối không là nói suông.
An Sơ Hạ gật đầu, vừa lúc lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên, cô tiện thể không nói thêm nữa, vôi vội vàng vàng chạy hướng phòng học.
Một buổi chiều qua đi, Manh Tiểu Nam vẫn như cũ tại “đành gật gà học tập” cho qua, đợi đến thời điểm chạy bộ, cô đã sắp gần như sụp xuống rồi.
“Sơ Hạ”, cậu nói học tập loại chuyện này làm sao có thể mệt như vậy nha?! Để cho tớ đi chạy một vạn tám ngàn mét tớ cũng sẽ không mệt thành như vậy!” Manh Tiểu Nam ốm yếu tại bàn cùng An Sơ Hạ nói chuyện.
“Tại cậu trước kia không ngoan ngoãn học tập, hiện tại sai cơ bản, học trở lai đương nhiên mất sức. Bất quá, về sau sẽ từ từ thành thoải mái.” An Sơ Hạ an ủi như vậy.
“Trước kia?” Mã Cách đột nhiên mở miệng nói: “Giang Nam, vì cái gì cậu trước kia đều đã không ngoan ngoãn học tập, hiện tại đột nhiên hăng hái muốn đọc sách vậy?”