Editor: ThuỳLinh
Beta: nhilamdn
“Cố ý?” Hàn Thất Lục cau mày lại: “Hình như, tôi trước kia có nói với cô, giữa chúng ta….”
“Anh đừng nói vậy!” Hướng Mạn Quỳ đánh gãy lời nói của Hàn Thất Lục: “Em không tin, Thất Lục, lẽ nào chuyện chúng ta từng li từng tí, anh cũng đã quên? Em biết, anh nhất định là cố ý, cố ý để em cũng nếm thử mùi vị đau khổ của anh lúc đó.”
Cô đứng lên, khập khễnh đi tới trước mặt Hàn Thất Lục, không để ý hình tượng quỳ xuống trước mặt Hàn Thất Lục: “Em sai rồi, anh tha thứ cho em được không?”
Ánh mắt Hàn Thất Lục xẹt qua một đoạn ánh sáng, nếu như lúc đó, cô ta biết sự lựa chọn của mình là sai. Lớn như vậy, sự tình sẽ không diễn biến như thế. Nhưng mà, tất cả đều quá muộn.
“Cô……:”
“A!” Hàn Thất Lục vừa nói chuyện, đột nhiên truyền đến âm thanh kinh ngạc của An Sơ Hạ: “Thật không tiện! Hai người tiếp tục, khà khà, tiếp tục!”
An Sơ Hạ hiện lên bộ mặt xin lỗi, cô nhìn về Hướng Mạn Quỳ trong mắt loé ra kinh ngạc. Đại khái là kinh ngạc cô làm sao sẽ hào phóng như vậy, nhưng An Sơ Hạ không có xem thêm, nhanh chóng lách vào phòng ngủ, còn rất nhanh chóng mà đóng cửa lại.
Có câu Ừm! Có một thứ tình ế này: Uhm! Có thứ tình yêu gọi là buông tay. (Gấu: Thiệt ra tui mới nghe bài ‘Có thứ hạnh phúc gọi là chia tay thôi’ nhạc hoa nhé. Chắc là giống nhau đấy. Cười)
Như vậy cô là yêu nên cũng buông tay? Ừ, nói như vậy, chính mình vẫn thật vĩ đại. Tự chế giễu một hồi, cả người cô nằm lỳ ở trên giường, nằm một lúc, bên ngoài tựa hồ không có động tĩnh gì rồi. Lẽ nào con bò kia đã rời đi? Sẽ không có nhanh như vậy….
Từ trên giường bò lên, nhìn cửa sổ sát đất to lớn, cô trong nháy mắt thất thần. Vừa quay đầu, đúng dịp thấy trong phòng có một cái Notebook, liền mở ra.
Trên màn hình toàn bộ đều là cái gì hiệp ước, thống kê, phương án A phương án B nhiều loại văn bản, cô bĩu môi, đều không nhìn qua. Ngoại trừ những thứ này, cô ngoài ý muốn phát hiện ra trên màn hình có tải xuống trò chơi. Liền mở trò trò chơi này.
Mật khẩu và tài khoản game đã ghi nhớ sẵn, cô chỉ đơn giản bấm đăng nhập tài khoản game, dùng tài khoản có sẵn để chơi game. Game đồ họa rất đẹp, đây là một buổi tối, trên trời sao lốm đốm đầy trời, cô phát hiện nhân vật tên là ‘ Hàn thiếu gia ‘ này đang đứng ở một bờ sông rộng rãi. Trên mặt sông lại nở ra từng đoá từng đoá hoa đen kịt. Không sai, hoa này đúng là đen kịt, chỉ là hoa nhưng sẽ toả ra ánh sáng trắng.
Không cần phải nói, tên nhân vật chỉ có Hàn Thất Lục biến thái mới đặt như vậy, sẽ không có người thứ hai!
Coi lại cấp game…….
“Mẹ nó! Cấp 200!” Tay cô mở xem các cấp độ cái này gọi là’ Cảnh giới huyền ảo’ cấp bậc cao nhất, danh sách biểu hiện: cấp 200.
Này không phải nói Hàn Thất Lục là chiến thần siêu cấp rồi.
Lắc lắc đầu suy nghĩ một chút, Hàn Thất Lục từ khi sinh muốn tiền có tiền, muốn mỹ nữ có mỹ nữ, muốn xe có ngay xe Lamborghini Reventon, liền ngay cả game đều là vô địch….
“Tôi không bằng đã chết rồi!”
Mới vừa đi đến cửa, Hàn Thất Lục đột nhiên nghe được âm thanh truyền đến như thế, trong lòng giật mình, cuống quít gõ cửa: “An Sơ Hạ, cô đang làm gì trong đó? Cô mở cửa nhanh! Đừng làm chuyện điên rồ!”
An Sơ Hạ cũng bị giật mình, từ trước màn hình máy vi tính hơi ngẩng đầu lên, không có mang chìa khóa sao? Khó hiểu! Nghĩ tới, vừa nãy cô nhanh chóng đóng cửa, còn nhanh tay khoá cửa lại.
Thấy bên trong không có động tĩnh, Hàn Thất Lục sợ hãi, càng dùng sức giơ tay đập cửa: “An Sơ Hạ, mẹ nó, cô mau mở cửa cho tôi! Nếu như dám làm việc ngu ngốc, cô sẽ chết chắc!”