Edit: Thùy LinhBeta: nhilamdn
Hàn Thất Lục rên lên một tiếng, vẻ mặt thống khổ ngồi xổm trên đất, tay còn ôm….tiểu Thất Lục.
“Đáng đời!” An Sơ Hạ lườm một cái ngồi xổm trước mặt anh tàn nhẫn mà nói rằng: “Ai bảo anh lại cưỡng hôn tôi? Còn có! Tôi hỏi anh có phải cùng với ‘ Hướng hồ ly ‘ cấu kết, tôi với anh nói thẳng đi, tôi chán ghét cô ta, còn cái gì không sau đó nữa tôi không cần biết… Không cho phép anh gặp lại cô ta! Cuối cùng tôi trịnh trọng thanh minh, tôi đây không có ghen, là tôi muốn khẳng định quyền sở hữu, hiểu không?”
Hàn Thất Lục không có bất kỳ lời nào đáp lại, chỉ là che tiểu Thất Lục với vẻ mặt thống khổ. An Sơ Hạ ngẩn ra, tự hỏi, tiểu tử này không phải là đang đùa cô chứ? Anh ta đùa bỡn cô cũng không phải một hai lần….:
“Này! Tiểu huynh đệ của anh sẽ không vô dụng thế chứ? Chỉ là đầu gối đá lên một chút? Không đến nỗi…Tàn phế chứ?” Cô vô tâm hỏi. Hàn Thất Lục vẫn không có bất kỳ lời nào đáp lại, chỉ là sắc mặt trắng bệch.
Tim thình thịch nhảy lên kịch liệt mấy lần, An Sơ Hạ rốt cục nhịn không được, tiến lên giật tay Hàn Thất Lục: “Anh không sao chứ? Bằng không…..Bằng không tôi thổi cho anh một chút?” =))))))))))))))))))))))))))))
Lại nói vớ vẩn… Mở miệng xong cô mới phát hiện câu nói đó thật sự tà ác. Nếu không đẩy đến chỗ nào khác, mà là đẩy đến một chỗ khó có thể mở miệng. Gương mặt vặn vẹo một hồi, cô vội vã đổi giọng: “Ý của tôi là….Tôi giúp anh đi gọi xe cứu thương? Xe cứu thương của Mỹ số bao nhiêu?
Giữa lúc cô cúi đầu tìm điện thoại di động, anh trong nháy mắt sắc mặt lại trở nên hòa hoãn, trong con ngươi còn mang theo một điểm giảo hoạt. Đưa tay, đem An Sơ Hạ kéo qua, bám vào chỗ lúc nãy chính mình ôm lấy, con mắt sáng lấp lánh hỏi: “Vậy em giúp tôi thổi.”
Thổi cái gì mà thổi a….
Thời đại này nam nhân đều không biết xấu hổ như vậy sao? Mặt An Sơ Hạ đột nhiên hồng, tay nhỏ hất tay của anh ra đứng lên lùi lại mấy bước: “Anh đúng là lưu manh!”
“Nào có, là cô lưu manh?” Hàn Thất Lục nhàn nhạt tiếp tục nói: “Nơi đó của nam nhân là yếu ớt nhất. Em suýt chút nữa giết chồng mình, vậy em sẽ phải ở góa rồi! Em yêu, lần sau nhớ chuyển sang chà đạp nơi khác.”
Khuôn mặt An Sơ Hạ trong nháy mắt càng đỏ hơn, tựa như quả táo chín….
Hàn Thất Lục rất hài lòng, tiến lên vài bước đưa cô ôm vào trong ngực: “Chúng ta sẽ trở về ngay, buổi chiều tôi dẫn em đi chơi, ngày mai chúng ta trở về. Thế nào?”
“Hừ!” An Sơ Hạ hừ lạnh một tiếng, hất tay của anh ra rồi đi lên phía trước.
Con ngươi Hàn Thất Lục biến ảo một hồi nhìn An Sơ Hạ. Anh đến cùng không biết có nên hỏi tại sao cô biết Nam Cung Tử Phi?
Là Hàn quản gia dùng điện thoại nói cho anh biết An Sơ Hạ bị tên trùm xã hội đen của Mỹ mang đi, lúc đó anh điều động hết thảy lực lượng ở Trung Quốc và nước Mỹ đến xem Nam Cung Tử Phi giở trò gì. Kết quả Hàn quản gia nói cho anh biết, Nam Cung Tử Phi không có ác ý với An Sơ Hạ, trái lại thái độ rất tốt.
Bởi vì sợ người của anh phát hiện, Hàn quản gia không dám nói nữa, tiếp tục theo dõi. Chỉ nói cho anh, để anh kiềm chế lại, An Sơ Hạ tuyệt đối sẽ không có chuyện. Anh lúc này mới yên tâm tiếp tục ở nhà Na Uy khắp nơi theo người nói chuyện. Mặc dù không có một khắc ngồi yên, nhưng trong lòng anh không lúc nào không lo lắng cho An Sơ Hạ.
Khẽ thở dài, thôi, chuyện này, vẫn coi như là chưa từng xảy ra.
Nhấc chân bước nhanh về hướng An Sơ Hạ.