Edit: Thùy LinhBeta: nhilamdn
Nam Cung Tử Phi một trận kinh ngạc, từ trong túi tiền móc ra một tờ séc để trống: “Muốn điền bao nhiêu liền điền bấy nhiêu.”
Đại Hổ nhìn trái nhìn phải, không có tìm được cơ hội xen mồm, không thể làm gì khác hơn là đứng ở một bên xem cuộc vui. Còn cận vệ đứng chỉnh tề bên cạnh cũng đều nhìn về bên này. Đây chính là người lão đại mang về….Mỗi người trong mắt đều lập loè hưng phấn.
Ngơ ngác mà tiếp nhận chi phiếu, cô chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn là ánh mặt trời sáng rực. Nhưng làm như vậy thật giống trẻ con đúng không? Có điều… Như thế có đúng hay không đây! Tiền mới là vua! Tuy rằng nói như vậy, thế nhưng cô vẫn là chỉ rút ra một tấm, còn lại trả cho Nam Cung tử.
“Không muốn?”
An Sơ Hạ lắc đầu một cái: “Nhiều lắm, tôi có nguyên tắc làm người!” Nói xong, cô lấy điện thoại di động ra muốn xem màn hình, lúc này mới nhớ tới vừa nãy bởi vì không muốn nhận điện thoại mà đem điện thoại di động trực tiếp tắt, trên mặt hiện ra một trận phức tạp.
“Không nhiều, cô đã cứu mạng tôi, tôi muốn báo đáp, cái này cũng là nguyên tắc của tôi.” Nam Cung Tử phi lúc nói lời này, ánh mắt nhìn thẳng mặt cô.
“Như vậy, anh muốn trả ơn đến cùng.” Cô nắm chặt điện thoại di động trong tay tươi cười rạng rỡ: “Đưa tôi về Trung Quốc đi, thế nào?”
“…..Được.” Anh là một người rất có phong độ, không hỏi một tiếng tại sao đột nhiên lại phải về Trung Quốc liền đáp ứng một tiếng. Nhìn con ngươi anh ta đen kịt, tại sao cô cảm giác trong lòng người đàn ông này chứa rất nhiều chuyện đây?
Luôn có cảm giác khiến người ta rất…. rất đau lòng.
Đưa tay xoa mắt Nam Cung Tử Phi, cô nhẹ giọng hỏi: “Anh rất cô độc sao?”
Nam Cung Tử Phi căng thẳng, đưa tay nắm chặt cổ tay An Sơ Hạ: ” Sơ Hạ….”
“A….Thật ngại quá!” An Sơ Hạ thấy có lỗi nhếch khóe môi: “Chỉ là đột nhiên cảm thấy như vậy.” Cô cũng không biết tại sao vừa nãy cô đột nhiên làm ra cái động tác kia, bây giờ suy nghĩ một chút, thực sự là mất mặt, mắc cỡ chết người…
Quả nhiên, liếc mắt nhìn lại, một đám người đều nhìn cô. Mà Đại Hổ là trợn to hai mắt.
“Không sao.” Nam Cung Tử Phi không buông tay cô ra, sắc mặt khôi phục lại bình thường: “Hiện tại đi ngay sao?”
Cuối cùng liếc mắt nhìn mấy chiếc Audi màu đen dừng lại, con ngươi khép lại rồi mở: “Tôi nghĩ tôi vẫn là….Vẫn là nên trở về thôi.” Cô chỉ là về nhà Na Uy. Nam Cung Tử Phi gật đầu, lập tức có người đi chuẩn bị xe.
“Bây giờ đi sao chị dâu?” Đại Hổ lúc này mới tìm cách thích hợp để có cơ hội xen mồm, tựa như quạt giúp cô quạt gió. Dáng dấp như vậy rất giống thái giám quạt cho nương nương.
“Tôi không phải chị dâu của cậu.” An Sơ Hạ nói: “Đều là hiểu lầm.”
“Nhưng là….”
“Lui ra.” Nam Cung Tử Phi lạnh lùng đánh gãy lời Đại Hổ, Đại Hổ tuy rằng rất không cam lòng, nhưng không có lá gan tiếp tục nói chuyện. Lão đại trở mặt không quen biết, anh ta không phải là chưa từng nhìn thấy.
Vô cùng đau đớn lui sang một bên mà nhìn chị dâu cùng lão đại ngồi lên xe Audi rời đi, mấy người bên cạnh dồn dập đi tới cạnh người Đại Hổ: “Đại Hổ, người phụ nữ kia rốt cuộc là ai vậy? Cô ấy với lão đại là quan hệ gì?”
“Đi đi đi!” Đại Hổ một mặt ghét bỏ nói rằng: “Các người đều không bận sao? Nên làm gì thì làm đi!”
Bọn cận vệ bất đắc dĩ nhún vai, ai làm việc nấy.