Edit: Phương Anh
Beta: Na
Cười gượng, ánh mắt rực lửa của Tiêu Minh Lạc nhìn xuống, cô hung hăng đem tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm được lấy ra, rút ra trong đó một nữa, khép mắt đưa cho Tiêu Minh Lạc.
Trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng, Tiêu Minh Lạc không khách khí chút nào đưa tay ra nhận, đặt vào trong túi áo. Hài lòng nhìn Manh Tiểu Nam liếc mắt nói: “Nha đầu, không nhìn ra cô là người có đầu óc kinh tế! Có khi suy nghĩ kĩ một chút, thì hợp tác với cô cũng không tồi.”
Manh Tiểu Nam lần thứ hai được khen vừa cười vừa nói: “Anh quá khen…”
Thu hồi nụ cười trên mặt, Tiêu Minh Lạc cuối cùng nhớ ra chuyện quan trọng. Vỗ nhẹ lên vai Manh Tiểu Nam nói: “An Sơ Hạ nhờ tôi đưa cô về nhà, thế nhưng tôi phải đợi đến khi cuộc thi kết thúc, nói như thế nào lần này lại để Lăng Hàn Vũ thi một mình sao, cô phải ở chỗ này chờ không nên chạy loạn, tôi sẽ bảo tài xế của tôi lái xe đưa cô về nhà. Nhờ cô nói cho bọn họ biết là tốt nhất rồi, tôi phải đi trước.”
Trên mặt của cô lộ vẻ có trách nhiệm tính mỉm cười, nhàn nhạt hồi đáp: “Nếu như vậy, tôi đây cũng không khách khí, anh đi thong thả, chúc anh ngày càng kinh doanh phát đạt. “
Hài lòng gật đầu một cái, Tiêu Minh Lạc xoay người rời đi, không nhìn thấy Manh Tiểu Nam đợi anh mà đi đứng trên mặt đất nhổ nước miếng. Đợi Tiêu Minh Lạc đi đã xa, Manh Tiểu Nam mắng lớn ra miệng: “Anh là cái thứ gì?! Dựa vào cái gì mà lão nương phải chia cho anh một nửa tiền mồ hôi nước mắt của tôi? “
Bất quá… Trên mặt của cô trong nháy mắt nổi lên một ý! Tốt lắm, dựa vào thị lực siêu cấp của cô, cô liền nhìn thấy ở đằng xa không rõ vẻ mặt của Tiêu Minh Lạc, lừa dối đi thi mà lại đi mua hoa giết thời gian, cho nên cô đã nhanh tay. Đưa tay vào người kiếm túi tiền khác, từ trong cái túi kia móc ra một xấp màu đỏ, cô tay mắt lanh lẹ dấu mấy tờ vào người, không thể để bản thân bị thiệt được!
Đang muốn khen ngợi bản thân mình tuổi tẻ tài cao, thì trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một chiếc xe màu đen có rèm che. Bước xuống xe một người nam nhân trung niên, người này đến đây chắc phải là người của Tiêu Minh Lạc.
Quả nhiên, người kia liếc mắt nhìn Manh Tiểu Nam, cung kính tiến lên dò hỏi: “Xin hỏi người mà thiếu gia nhà chúng tôi muốn tìm, là tiểu thư bán hoa cô sao?”
Tiểu thư… bán hoa? Tôi sao! Manh Tiểu Nam lập tức trở nên hắng giọng, nhưng bất đắc dĩ, cô cũng không thể nói không phải, như thế không phải từ chối sao? Cắn răng một cái, cô lộ ra một nụ cười khó coi hơn cả khóc, đáp: “Là tôi, làm phiền anh đưa tôi về nhà…”
Xe rất nhanh lái ra cổng trường học viện Tư Đế Lan, tiếng chuông vào lúc này mới vang lên, cuộc thi bắt đầu…
Sau một giờ sau, An Sơ Hạ thấy mỏi hai mắt, vừa định chợp mắt một lúc thì chủ nhiệm lớp đi vào. Nói không thể nghi ngờ về hoạt động ‘Dã ngoại đại thám hiểm’.
Nói là đi dã ngoại nguy hiểm,An Sơ Hạ nguyên là đang bị chuyện này làm khó thì lập tức tỉnh ra. Ngồi thẳng người, Phỉ Lệ Á ngồi sau nhẹ giọng nói:”Tuy là dã ngoại nguy hiểm nhưng sẽ rất vui ha?”
Phỉ Lỵ Á lập tức bày ra vẻ mặt biểu cảm, hơn nữa An Sơ Hạ rõ ràng thấy trên trán của cô ấy rơi xuống một giọt mồ hôi hột.
Biểu cảm sợ hãi này là sao, rất giống bộ dạng trinh tử…