Edit: LaPluie
Loại phương thức thông báo này… An Sơ Hạ từ bé tới lớn chưa từng thấy qua? Người bình thường ai lại chọn thời điểm bạo lực để thông báo? Vị ác ma thiếu gia này giống với kẻ đần độn rồi. Khuôn mặt An Sơ Hạ càng hồng lên, tựa như giống với Tiểu hồng hài nhi. Thế nhưng, bởi vì Hàn Thất Lục lừa gạt, để cho cô chịu nhiều chua xót ủy khuất như vậy trong lòng, nếu liền dễ dàng cùng Hàn Thất Lục làm hoà như vậy, ai biết tiếp theo Hàn Thất Lục còn có thể gạt cô cái gì.
Lòng tự trọng của nàng mà nói, quyết không thể nhanh như vậy ngay tại trước mặt Hàn Thất Lục hạ xuống. Mặc dù thời khắc này, bao nhiêu nghĩ suy muốn nói với Hàn Thất Lục câu “Muốn”!
An Sơ Hạ nắm chặt hai tay, móng tay cắm vào trong da thịt để cô cảm thấy một thoáng kiên định, cô ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Thất Lục nói: “Tôi không cần!”
Bao nhiêu mong muốn trái ngược trong tim, nhưng là nói thẳng tuột ra như vậy, việc này làm cho An Sơ Hạ bắt đầu có chút bội phục chính bản thân mình.
Nhưng Hàn Thất Lục chỉ ngu ngơ một giây, tiện đà thần tốc tiến lên, bắt được cánh tay An Sơ Hạ khoá chặt nói: “Cô không cần như thế…vậy tiết học này cô cũng đừng nghĩ có thể đến được.”
Nghe nói vậy, An Sơ Hạ cắn chặt môi dưới, ánh mắt tràn đầy phẫn hận.
Anh chàng này, biết cô sốt ruột đi học, cố ý dùng cái đó uy hiếp cô! Nhưng cô không dễ dàng chịu uy hiếp!
Nghĩ như vậy, An Sơ Hạ trong lòng đã có kế sách. Cô đi lên phía trước vài bước, một lần nữa áp sát Hàn Thất Lục, liền lúc trong mắt Hàn Thất Lục không rõ chân tướng, cả người…hung hăng đẩy Hàn Thất Lục một phen.
Ngay sau đó cô cười nhạt một tiếng: “Được, vậy đôi ta cả hai đều trốn học, xem ai thua thiệt hơn ai nào!”
Hàn Thất Lục hô hấp một chút, anh còn tưởng rằng An Sơ Hạ như thế nào cũng phải sốt ruột một phen, lại không nghĩ rằng An Sơ Hạ sẽ nói như vậy.
An Sơ Hạ nhìn thấy biều hiện kinh nhạc của anh, biết anh đã thả lỏng cảnh giác, sau đó chóp mũi hừ lạnh một tiếng phát ra, xoay người đi về phía trước vài bước, khinh thường nói: “Tôi ghét nhất bị người ta uy hiếp!”
Việc này, dường như hoàn toàn trái ngược với ý định ban đầu của Hàn Thất Lục. Anh cũng không hề nghĩ An Sơ Hạ sẽ dễ dàng tha thứ cho anh, nhưng lại không ngờ rằng An Sơ Hạ cư nhiên cùng anh tính toán thua thiệt, đến một câu khẩn cầu cũng không có.
Nghe đến phía sau không có động tĩnh gì, An Sơ Hạ tự giác ở đó nhếch miệng, tiện đà một bước hướng dưới lầu chạy đi. Hàn Thất Lục chưa kịp thời phản ứng, An Sơ Hạ đã “Một bước ba bậc” nhanh chóng phóng xuống dưới lầu, đến một câu kêu hô cũng không có bỏ chạy rồi!
“An Sơ Hạ!” Hàn Thất Lục nghiến răng nghiến lợi ở đó ghi nhớ kĩ cái tên An Sơ Hạ, mặt mũi dần chở nên xanh lét.
Ai có thể nghĩ đến, Hàn Thất Lục đại thiếu gia một đời anh minh đột nhiên bị An Sở Hạ làm cho! Đùa giỡn! Rồi!
An Sơ Hạ chạy thẳng một mạch về lớp học, thầy giáo đã ở lớp, nhưng dù sao cô vào trễ thời gian không lâu, thầy giáo sau đó liền đồng ý cho cô bước vào.
Sau khi đã yên vị vào chỗ của mình, Filla dùng ánh mắt khó hiểu nhìn cô nhỏ giọng nói: “Sau giờ học liền chạy mất người, mãi đến chuông vào lớp vang sau vài phút mới về lớp học… Thành thật khai báo, cậu làm gì đi?!”
Bộ dạng trả vờ nghiêm túc của Fille đúng là tương đối có vài phần đáng yêu, An Sơ Hạ nhịn cười, một bên mở sách giáo khoa một bên nhỏ giọng nói: “Tớ hôm nay lúc đi học, nhìn thấy một bên dây giày bị tuột.”
Dây giày tuột?
Filla đầu óc mịt mờ hỏi han: “Dây giày tuột với chuyện đi muộn của cậu có quan hệ sao?”
An Sơ Hạ hít sâu một hơi, hạ giọng trả lời: “Vậy chuyện tớ đến muộn với cậu thì có quan hệ gì?
Ý thức được thời điểm này chính mình bị đùa giỡn, Filla cả khuôn mặt đều tối lại, biểu hiện kia, tuyệt đối là biểu hiện lúc liều mạng cùng Hàn Thất Lục!