Edit + Beta: LaPluie
Khuôn mặt Hàn Thất Lục lạnh lùng, không hề giải thích với Hàn quản gia nhiều hơn, dù sao, có giải thích cũng vô dụng.
Tại thời điểm Hàn Lục Hải nổi nóng, có nói gì ông cũng không lắng nghe.
Rất nhanh, ngay sau đó hai người đi tới cửa kính lớn. Nhìn bên trong, Hàn Lục Hải đang đứng ở bênh cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài đại sảnh, còn An Sơ Hạ cùng Khương Viên Viên ngồi ở trên ghế sô pha bên cạnh, cả hai đều cúi đầu yên lặng không nói bất cứ lời nào.
Hàn quản gia đẩy cửa giúp Hàn Thất Lục, tiếp theo đó Hàn Thất Lục cất bước tiến vào.
”Con đã trở về.” Hàn Thất Lục nói một tiếng rồi có ý định đi lên lầu, anh cũng không muốn cùng Hàn Lục Hải lớn tiếng một trận, vốn dĩ tâm trạng anh hiện tại đã không tốt chút nào.
Nhưng khiến cho anh thật sự không ngờ, chính là khi Hàn Lục Hải nghe thấy lời nói đó, lập tức xoay người lại, trực tiếp cầm chiếc bình sứ đặt bên cửa sổ ném sang. Hàn Thất Lục né không kịp, một bên hông bị bình sứ đụng trúng, bình sứ “choang” một tiếng rơi xuống mặt đất, vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
”Con lên lầu đây.” Hàn Thất Lục đến mặt mày cũng không nhăn lại chút nào, trực tiếp đi về hướng cầu thang lên lầu.
Bộ dạng này căn bản là không thèm để mắt đến Hàn Lục Hải, khiến cho ông lại càng tức giận nhảy cao lên ba thước.
”Khốn kiếp! Con cút xuống đây ngay cho ta!”
Hàn Lục Hải vừa mắng, vừa chuẩn bị lấy thêm đồ đạc để ném Hàn Thất Lục.
Khương Viên Viên thấy vậy, rút cuộc cũng không ngồi yên được nữa, vội vàng đứng dậy từ trên ghế sô pha, chạy tới ôm lấy Hàn Lục Hải. Bà cướp lấy chiếc bình trong tay ông, mở miệng khuyên bảo: “Anh đừng đánh thằng bé, nó chính là con trai anh! Còn nữa, bình gốm cổ kia là từ triều Minh gì đó, anh cũng không đau lòng sao! Sơ Hạ, con nhanh lên trên đó xem đồ ranh con kia bị ném trúng có bị thương chỗ nào không.”
”A! Vâng ạ.” An Sơ Hạ vội vàng đồng ý, không nghĩ ngợi nhiều, nhanh chóng chạy lên cầu thang.
Dưới lầu, còn lại Khương Viên Viên vẫn đang không ngừng khuyên bảo Hàn Lục Hải, An Sơ Hạ chạy vài bước đến cửa phòng Hàn Thất Lục, cửa phòng chỉ khép hờ. Lúc này, cô mới chợt nhớ tới chuyện của bản thân mình và Hàn Thất Lục.
Nhưng nghĩ đến chiếc bình gốm kia ném trúng vào Hàn Thất Lục, anh còn bình thản chịu đựng như thế, cô khẽ cắn môi, vẫn quyết định đẩy cửa đi vào.
Hàn Thất Lục đứng ở bên ngoài ban công, quay lưng về phía cô. Nhìn anh cô đơn lẻ bóng bộ dáng đơn độc, dáng vẻ này khiến cho sự tức giận trong lòng cô với anh đột nhiên giảm đi phân nửa.
Hiển nhiên là Hàn Thất Lục nghe thấy tiếng có người mở cửa, nhưng anh vẫn không nhúc nhích, có vẻ thờ ơ.
”Mẹ bảo tôi lên xem anh có bị thương hay không.” An Sơ Hạ do dự một phen, vẫn lại đi đến ban công và nói.
Nghe thấy giọng nói của cô, Hàn Thất Lục mới cử động thân mình một chút, quay đầu sang, trên khuôn mặt biểu tình nhàn nhạt, nhìn không nhận ra đang vui vẻ hay giận dữ. Nhưng An Sơ Hạ nhận ra được, tâm trạng anh hiện tại chắc chắc không tốt.
”Tôi không sao.” Anh nói xong, hơi nhếch môi, lại quay mặt trở về.
”Đừng mạnh miệng, tôi nhìn thấy bình gốm kia ném trúng vào người anh.” An Sơ Hạ bước vài bước qua, cũng không nói thêm điều gì, trực tiếp giơ tay vén áo Hàn Thất Lục lên.
Cảm giác lành lạnh khiến cho toàn thân Hàn Thất Lục đều cứng lại.
Anh lập tức xoay người lại, nhìn chằm chằm An Sơ Hạ.
Cảm giác thấy Hàn Thất Lục nhìn chằm chằm vào mình, cô cắn chặt răng cố gắng bỏ qua ánh mắt anh, cúi đầu xem xét có chỗ nào bị thương hay không. Chỉ nhìn thấy phần eo của anh, nơi đó xuất hiện một vết bầm tím lớn, xem ra lần này Hàn Lục Hải ném không hề nhẹ tay.
Nhìn vào vết bầm tím kia, An Sơ Hạ “ah” một tiếng, vội vàng thu tay và nói: “Tôi đi lấy trứng luộc chín để xoa cho anh, anh đứng ở chỗ này không nên cử động.”
Tuy biểu tình của Hàn Thất Lục vẫn dửng dưng vui buồn không rõ như vậy, nhưng phối hợp gật đầu một cái.
An Sơ Hạ sau khi nhận được cái gật đầu, lập tức chạy ra khỏi phòng, rồi tiếp tục chạy xuống lầu. Trong đại sảnh, không thấy bóng dáng Khương Viên Viên và Hàn Lục Hải đâu nữa. Hàn quản gia cho rằng cô tìm bọn họ, liền bước lên phía trước giải thích: “Phu nhân theo lão gia đi tản bộ bên ngoài rồi.”
”Cháu biết rồi ạ.” An Sơ Hạ gật đầu một cái lại dò hỏi: “Trong phòng bếp còn trứng luộc chín không ạ?”
An Sơ Hạ vừa hỏi như vậy, Hàn quản gia lập tức đoán được, chắc chắn là Hàn Thất Lục bị ném đến bầm tím. Ông vội vàng sai nữ giúp việc cầm trứng luộc nóng ra. Sau khi An Sơ Hạ lột vỏ trứng, lại dùng khăn ăn bọc xung quanh, lúc này mới đi lên lầu.
”Thiếu phu nhân.” Hàn quản gia đi lên phía trước nhắc nhở: “Nếu bầm tím nhiều phải dùng thứ này chà lên vết thương nửa giờ, nếu không ngày mai sẽ sưng lên, như vậy đến lúc đó vết bầm tím có thể khó tan đi được.”
”À, cháu biết rõ.” An Sơ Hạ lên tiếng, vội vàng chạy đi lên lầu.
”Tuy thân thể Thiếu gia quý giá, nhưng vết bầm tím kia cần chà tận nửa giờ sao? Lão già này, ông doạ cô ấy rồi!” Một nữ giúp việc khá lớn tuổi đứng một bên nói toạc ra, khiến Hàn quản gia chỉ có thể bật cười “ha hả”.
An Sơ Hạ lên lầu, thời điểm đẩy cửa đi vào chỉ nghe thấy có tiếng nước chảy trong phòng tắm, còn trên ban công sớm đã không có ai nữa. Đúng lúc cô đang không biết nên làm thế nào cho phải, cửa phòng tắm “két” một tiếng rồi bị đẩy ra.
Chỉ thấy Hàn Thất Lục vẻ mặt mê mang nhìn cô. Nhưng trọng điểm là, tên khốn này lại có thể không mặc gì trên người!
”A – -” An Sơ Hạ hét lên một tiếng, vội vàng che kín mặt mình, nói lắp bắp: “Anh anh anh… Sao anh không mặc quần áo?”
”Tôi nghĩ rằng em rất lâu nữa mới đi lên cho nên không mặc quần áo.”
Giọng nói của Hàn Thất Lục truyền đến từ phía trước, An Sơ Hạ càng bịt mắt chặt thêm, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ thúc giục nói: “Anh nhanh đi mặc quần áo vào! Có ai mà tắm rửa xong lại không mặc quần áo như vậy!”
Tiếng nói vừa ngừng, một lúc lâu sau, cô cũng không nghe thấy tiếng trả lời. Cô đành phải duy trì hành động che mắt của mình, nhưng đợi đến khi hai bản tay mỏi rã rời vẫn không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.
Vẫn bịt kín như vậy cũng không phải biện pháp, An Sơ Hạ đành phải lấy hết can đảm từ từ buông tay xuống.
Thế nhưng chờ đến lúc cô mở mắt nhìn Hàn Thất Lục tai hại kia, liền thấy anh như phóng đại “n” lần ngay trước mặt mình. Cô hoảng sợ, liền lui về phía sau hai bước.
”Tôi còn đang suy nghĩ, em sẽ che mắt tới khi nào.” Hàn Thất Lục cực kì vô sỉ khoanh tay trước ngực. Nửa thân trên vẫn như cũ không mặc cái gì, nhưng thân dưới đã mặc một chiếc quần ngủ màu nâu rám nắng.
Không thể không công nhận rằng thân hình của anh chàng này thất sự rất đẹp!
An Sơ Hạ ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: “Hàn quản gia nói, vết bầm tím của anh nếu không dùng trứng luộc chà nên nửa giờ, có thể rất khó tan đi được.”
Nghe nói vậy, Hàn Thất Lục đánh mắt nhìn cô từ trên xống dưới, giơ tay đóng cửa lại, trực tiếp đi đến bên giường, nằm úp mặt xuống giường, cả người biến thành chứ “Đại” (大).
”Anh làm gì vậy?” An Sơ Hạ nghi ngờ một chút, đi lên phía trước: “Anh có nghe thấy lời tôi nói hay không?”
”Nghe thấy rồi, tôi cũng không phải không có lỗ tai.” Hàn Thất Lục đem mặt, quay lại nhìn cô và nói: “Đằng sau lưng thì phải chà như thế nào? Tôi sẽ nằm xuống đây, em còn đứng nhìn làm gì mau chà đi.”
Cô chưa bao giờ nhìn thấy điều này, nhờ người khác chà trứng giúp mình mà anh vẫn nói chuyện hống hách như vậy.
Nhìn đến vết bầm tím kia, cô nhếch khoé miệng một cái, quyết định không chấp nhặt với Hàn Thất Lục, đến ngồi bên cạnh giường cẩn thận dùng trứng luộc bọc trong chiếc khăn chà lên vết bầm tím giúp anh.
”Ưmmm…” Hàn Thất Lục thỏa mãn phát ra một tiếng trầm đục, khiến An Sơ Hạ lập tức đỏ mặt.