Edit: Thảo Nguyên
Beta: nhilamdn
Nghe được giọng nói ôn hòa giống như muà xuân, Lyla từ từ tỉnh táo lại. Thân thể cũng không còn phát run, giương đôi mắt mâu, cô ta cẩn thận nhìn về phía An Sơ Hạ, đến khi có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt cô, bỗng nhiên sửng sốt: “Sao lại là cô?!”
An Sơ Hạ chợt nhíu mày: “Không thể là tôi sao?” Ngữ khí của cô thật nhạt nhẽo, giống như là đối với bạn bè bình thường hỏi nhau thời tiết hàng ngày, rất thoải mái.
Tuyệt nhiên, Lyla lại thấy lo sợ trong lòng. Vừa rồi, cô ta gần như bị cái đám ăn xin kia lăng nhục, đột nhiên một đám mặc áo đen xông tới… Vừa vặn vài giây, mấy tên ăn xin kia đều bị bắn chết. Mùi máu tươi buồn nôn lập tức từ bốn phía lan tỏa, đầu óc của cô ta chỉ còn một mảnh mơ hồ…
“Vì sao? Vì sao lại muốn cứu tôi? Xem tôi như trò cười sao? Thế thì cô thành công rồi đó…”
Nói xong, Lyla liền muốn đứng dậy, An Sơ Hạ cũng cuống quýt đứng lên đi theo, cực kỳ tự nhiên đến đỡ Lyla.
Thấy trong ánh mắt Lyla mang nét lạnh lùng khinh thường, An Sơ Hạ nhàn nhạt cười: “Thực không dám giấu giếm, vì muốn chê cười cô mà chạy đến cái nơi ghê tởm này, cô thấy có hợp lý không? Tôi chỉ là… cảm thấy có lỗi với cô. Là tôi hại cô thành cái dạng này, người không ra người quỷ không ra quỷ.”
An Sơ Hạ thẳng thắn, so với sự xuất hiện vừa rồi của cô, càng làm cho Lyla cảm thấy kinh hoàng. Sâu trong đáy lòng, không rõ có muốn nghe cô tiếp tục nói hết không. Môi cô ta khẽ run: “Giả bộ người tốt cái gì. Ghê tởm!”
Đối với những lời nói độc ác của Lyla, An Sơ Hạ cũng không để ở trong lòng. Ngược lại là Hàn quản gia ở một bên không chịu nổi, cau chặt mày, vạn phần khó chịu cao giọng nói: ” Cô gái này, thiếu phu nhân nhà chúng tôi lo lắng cho cô như thế, cô còn như vậy, thật vô ơn!”
“Hàn quản gia, đi được rồi!” An Sơ Hạ nói với Hàn quản gia, Lyla chỉ cười mỉm: “Tôi ấy à, hoàn toàn là vì bản thân, lương tâm tôi không có trở ngại gì, có thể yên tâm ngủ ngon. Ông hận tôi thì cứ việc?”
Lạnh lùng liếc An Sơ Hạ liếc, Lyla khẹt khẹt mũi vì lạnh: “Đương nhiên hận! Bởi vì cô, tôi mới trở thành bộ dạng như thế này!”
Làm ra vẻ bừng tỉnh, An Sơ Hạ liền gật gật đầu: “Vì vậy, cô hãy nhận ân huệ này của tôi,chịu nhục mà sống sót, đến một ngày, cô đủ mạnh thì có thể hung hăng giẫm đạp tôi.”
Nhìn sâu vào mắt An Sơ Hạ, Lyla dần hạ mắt. Cô biết An Sơ Hạ là đang an ủi cô, có vẻ có chút buồn cười, thật vô lý, rõ ràng cùng hôn phu của cô cấu kết, An Sơ Hạ lại có thể ra tay cứu mình.
Nên nói cô khờ khạo, hay nên nói cô là đồ ngốc? Hay là…. có ý đồ khác? Khả năng cuối cùng rõ ràng không tồn tại, cứu sống một Lyla như cái xác không hồn, An Sơ Hạ căn bản không nghĩ tới chút lợi ích nào.
Ngẩng đầu, khóe miệng của Lyla gợi lên: “Này, tôi cùng Thất Lục thiếu gia đã lên giường với nhau đấy.” An Sơ Hạ vốn nên sửng sốt, nhưng lại mỉm cười: “Thì sao nào?”
Thấy bộ dạng thờ ơ của An Sơ Hạ, Lyla lại bối rối, nghiêng đầu nhìn qua An Sơ Hạ nói: “Cô không thích Thất Lục thiếu gia?” Cô nhún nhún vai, Hàn quản gia muốn giết chết Lyla.
Dưới ánh mắt đó, cô cũng không thể không xấu hổ mà nói không thích, chỉ là cười trừ để chuyển đề tài: “Tôi cho phép cô làm gì cũng được. Nhớ kỹ, tôi đợi một ngày cô đủ mạnh mẽ, có thể hung hăng giẫm đạp tôi.”