Ed: Hà ChâuBeta: Ngọc Duyên + La Pluie
“Không phiền gì cả!” An Sơ Hạ mỉm cười, đi đến trước cửa căn phòng.
Thật ra, nguyên nhân dẫn đến việc này, trong lòng An Sơ Hạ hiểu rất rõ. Bởi vì…cô chính là người khiến tâm trạng của Lưu Đông Vũ trở nên không tốt!
“Tôi cũng đi cùng ông.” Hàn Thất Lục vừa nói, vừa bước đến bên cạnh Hàn quản gia.
An Sơ Hạ đang lo nghĩ, nếu Hàn Thất Lục ở cạnh không biết giải thích thế nào về “chuyện kia”, lúc này anh lại nói muốn cùng Hàn quản gia đi hâm cháo, khiến trong lòng cô có chút hoài nghi.
Liệu có phải Hàn Thất Lục cố ý để cho cô và Lưu Đông Vũ có thời gian riêng với nhau?
An Sơ Hạ liếc nhìn Hàn Thất Lục một cái, nhưng anh đã cùng Hàn quản gia đi khuất vào khúc quanh, cô ném những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, giơ tay phải mở cửa.
Cửa vừa mở ra, liền truyền đến giọng nói nóng nảy của Lưu Đông Vũ: “Con nói con không muốn ăn!”
An Sơ Hạ liếc nhìn vào, thấy Lưu Đông Vũ đang dựa lưng vào gối ở đầu giường, trên cánh tay còn găm kim truyền dịch, nhưng lại đang cầm điện thoại di động.
Bởi vì chăm chú nhìn vào điện thoại di động, nên Lưu Đông Vũ mới cho rằng người bước vào là Hàn quản gia.
An Sơ Hạ không khỏi có chút bất mãn, mở miệng nói: “Tại sao có thể nói như vậy với Hàn quản gia? Anh không biết ông ấy rất lo lắng cho anh sao?”
Lưu Đông Vũ sửng sốt, rời mắt khỏi điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn về phía An Sơ Hạ. Anh há hốc mồm, hiển nhiên không ngờ rằng người bước vào lại là cô.
“Tôi…” Lưu Đông Vũ ngồi thẳng người, sắc mặt nhợt nhạt, nói: “Tôi cũng không biết là cô… Thật xin lỗi.”
“Anh nên nói lời xin lỗi với Hàn quản gia thì đúng hơn.” An Sơ Hạ bước mấy bước đi lên phía trước, ngồi vào chiếc ghế gần mép giường của Lưu Đông Vũ.
Cô có thể cảm giác thấy trên ghế còn hơi ấm, chắc là Hàn quản gia vừa mới ngồi ở đây để khuyên Lưu Đông Vũ ăn cháo.
Ngay từ khi Lưu Đông Vũ nói câu đầu tiên, An Sơ Hạ đã để ý thấy anh ta không phải đang chơi trò chơi hay đọc tiểu thuyết trên điện thoại di động, mà chẳng qua là nhìn chằm chằm vào màn hình.
Trong lòng cô càng thêm sáng tỏ.
“Thật ra thì, người phải nói xin lỗi, là tôi.” An Sơ Hạ đột nhiên nói như vậy.
Lưu Đông Vũ lập tức ngẩn người, ngay sau đó nhìn về phía cô hỏi: “Cô đã không giúp tôi gửi thư, đúng không?”.
Không sai, đúng là như vậy.
Mấy ngày trước, Lưu Đông Vũ nhờ cho cô gửi một bức thư cho Mạnh Tiểu Nam.
“Tôi quên mất.” An Sơ Hạ nói chi tiết: “Bức thư vẫn kẹp trong sách, tôi quên mất không đưa cho cậu ấy.”
Sắc mặt Lưu Đông Vũ vốn đang chán nản đột nhiên lại trở nên vui vẻ, đôi mắt ảm đạm cũng loé lên một tia hy vọng. Dường như chỉ một từ “quên” đã cứu vớt anh.
Đừng nói An Sơ Hạ không ngu ngốc, nếu như An Sơ Hạ là một kẻ ngốc, thì hiện tại cô cũng có thể đoán được phần nào nội dung bức thư của Lưu Đông Vũ. Thế nhưng…
Cô chỉ có thể nói xin lỗi với anh!
“Đông Vũ, thật xin lỗi, đừng nói đến tôi quên mất, cho dù là không quên, tôi cũng sẽ không đưa bức thư đó cho cậu ấy.” An Sơ Hạ nói chắc chắn như đinh đóng cột, giọng nói không hề có chút lay động.
Lưu Đông Vũ dường như bị lời của cô làm cho nghẹt thở, rất lâu không nói được lời nào.
“Thật xin lỗi.” An Sơ Hạ cúi đầu, nói xin lỗi một lần nữa.
Đối mặt với lời xin lỗi của An Sơ Hạ, khuôn mặt Lưu Đông Vũ cũng không xuất hiện bất kỳ sự tức giận nào, ngược lại còn thoải mái.
Thở dài một hơi, Lưu Đông Vũ mới hỏi: “Cô đã xem nội dung bức thư?”
“Không.” An Sơ Hạ lắc đầu, cô nói một cách chân thành: “Tôi tuyệt đối không đọc lén. Nhưng mà…đại khái tôi cũng đoán được. Cho nên, rất xin lỗi anh, tôi sẽ không đưa bức thư này cho cậu ấy.”
“Không cần phải nói xin lỗi, có lẽ tôi còn phải cám ơn cô.” Lưu Đông Vũ ngẩng đầu lên, liếc nhìn chai thuốc nước treo ngược, ánh mắt phức tạp nói: “Thật ra thời điểm vừa đưa nó cho cô, tôi đã hối hận rồi.”
An Sơ Hạ chưa kịp nói gì, Lưu Đông Vũ đã nói tiếp: “Chỉ là tôi muốn nhận lỗi với cô ấy, hẹn cô ấy cuối tuần này gặp mặt. Cho nên tôi không dám nói trực tiếp hoặc nói qua điện thoại, chính là sợ cô ấy từ chối tôi. Vì vậy, mới viết thư muốn nhờ cô đưa cho cô ấy.””