Edit: Quỳnh HươngBeta: LaPluie
“Được.” Manh Tiểu Nam phục hồi tinh thần lại: “Trong khoảng thời gian này, Hàn Vũ tới cùng đang làm gì? Đã mấy ngày chưa nhìn thấy người đâu?”
“Đi nước C rồi.” Hàn Thất Lục sắc mặt trầm xuống tiếp tục nói: “Bên kia xảy ra chiến tranh, Lãnh sự quán có được vài người là người nhà họ Lăng, Lăng Lão Thái Gia lớn tuổi, không thích hợp hối hả ngược xuôi, cho nên Hàn Vũ liền thay thế đi xử lý hết mọi việc. Nhưng rất nhanh có thể trở về.”
Ngoài miệng anh nói thoải mái, nhưng thông qua nét mặt của anh liền có thể thấy được, tình cảnh Lăng Hàn Vũ lúc này rất nguy hiểm. Dù sao đó cũng là chiến tranh, vũ khí là không có mắt.
Bốn người đồng loạt trầm mặc, mãi cho đến khi tiếng radio vang lên, bao nhiêu người từ các lớp đều hướng đến sân bãi.
“Cậu nói… Hàn Vũ sẽ không gặp chuyện không may phải không?” An Sơ Hạ quay đầu, có chút lo lắng nhìn Manh Tiểu Nam hỏi.
“Lăng Hàn Vũ là người vô dụng như vậy sao?” Manh Tiểu Nam nói xong, vỗ xuống vai cô nói: “Yên tâm, bớt lo lắng buồn phiền đi, đầu tiên phải giành chiến thắng trận kéo co kia, người hiền có trời phù hộ, Lăng Hàn Vũ sẽ không việc gì đâu!”
Manh Tiểu Nam nói lời thề son sắt, An Sơ Hạ lúc này mới có chút yên tâm.
Trận đấu kéo co, ngoại trừ lớp cuối cấp, còn lớp 11 đều phải tham gia. Mỗi lớp được chia làm hai đội, đội nam sinh và đội nữ sinh, dựa vào rút thăm để lựa chọn trận đấu với lớp phù hợp.
Ba đội chơi ở vòng thứ nhất đã bị loại, đợt thứ hai tiếp tục dùng phương thức rút thăm để chọn đối thủ.
Bởi vậy, lớp học của An Sơ Hạ, ngẫu nhiên bắt đầu trận đấu với lớp F.
Lớp F ngoại trừ một người thể trạng siêu cấp… Có thể nói đó là một người tương đương với hai Phỉ Lỵ Á. Nhưng ngoại trừ vị đặc biệt đó, những người khác đều như không có trâu bắt chó đi cày, đều là gương mặt nhỏ bé gầy gò không sức lực.
Liếc mắt nhìn vào người cô gái đầu tiên kia, Manh Tiểu Nam nhịn không được nói một câu: “Mẹ nó!”
Trái lại Phỉ Lỵ Á bày ra bộ dạng cười khanh khách: “Bây giờ, tớ xem ai còn dám cười tớ béo!”
Nữ uỷ viên thể dục thời điểm này phát huy tác dụng của cô, sắp xếp vị trí cho mỗi người, lại triệu tập tất cả lên mà nói: “Tuy đối phương có một đại boss quan trọng, nhưng chúng ta cũng có tiểu boss a.”
Lời nói này, Phỉ Lỵ Á lập tức liền nghiêm mặt hét lên: “Uỷ viên, lời này tớ không thích nghe.”
Mọi người đều phì cười.
“Được, đứng đắn một chút!” Vẻ mặt uỷ viên thể dục nghiêm lại rồi tiếp tục nói: “Tóm lại, mọi người không phải sợ. Vừa rồi mọi kỹ xảo tôi nói đều đã nhớ kỹ chưa? Dùng lực nhưng phương hướng cần thống nhất, trọng tâm nhất định phải về nghiêng về phía sau.”
Một tiếng còi giòn dã vang lên, mỗi người trong lớp đều có vị trí và cương vị riêng.
Đội ngũ xếp thành hàng từ cao xuống thấp, địa điểm tổ chức là toàn bộ bộ sân bãi trước cái chuông cổ vĩ đại ở tầng trên giảng đường, do không gian hạn chế, cho nên, nữ sinh được phân thành các nhóm so với trước đây.
Theo tiếng còi vang lên lần thứ hai, tuyển thủ hai bên đều trưng đủ sức mạnh để kéo về phía sau, đội cổ động viên hùng hậu của hai lớp la hét om sòm, thậm chí còn muốn động thủ đánh nhau.
An Sơ Hạ xếp thứ tư, ở trước mặt cô là Manh Tiểu Nam, hai người đều dốc hết sức cho trận kéo co, mảnh vải đỏ treo ở giữa ranh giới dây thừng kéo co của hai lớp, không ngừng di chuyển về phía trước. Có vẻ như người đứng xem bên cạnh không thể giúp đỡ nhưng tất cả không khỏi âm thầm nắm chặt tay thành nắm đấm.
Bầu không khí căng thẳng như vậy, trận đấu giữa hai bên đã đến giai đoạn gay cấn.
Nhưng mặc kệ kéo như thế nào, mảnh vải đỏ kia vẫn nằm ở điểm trung gian, không có cách nào phân thắng bại.
“Một hai ba! Một hai ba!” Không biết là người nào dẫn đầu lớp An Sơ Hạ hô lên khẩu hiệu, khẩu hiệu càng ngày càng to, càng ngày càng vang, mạnh mẽ truyền cảm hứng và cổ vũ tinh thần cho mọi người trong đội.
“Aaa – -” Uy viên thể dục la hét điên cuồng, để mọi người vận dụng hết sức lực của mình.
Dần dần, đội đối phương đã ngã rạp trên mặt đất, mảnh vải đỏ dần dần kéo về phía lớp của An Sơ Hạ.
“Tuýt – -” Một tiếng còi vang dội tiếng từ phía chân trời, vòng đầu tiên của trận đấu, chiến thắng!
Mọi người như trút được gánh nặng buông lỏng dây thừng ra, dường như đều muốn khóc a.
Mười phút sau, trận đấu thứ hai bắt đầu.
Bởi vì trong trận đầu tiên, đệ nhất đối thủ giữ vị trí quan trọng đại boss trong đội hình kia không cẩn thận ngã bị thương, không thể lên sân đấu, nên trận đấu thứ hai không hề kịch tính.
Vòng đấu đầu tiên, lớp An Sơ Hạ – lớp A năm nhất an toàn chiến thắng lớp F!
Mà ở vòng thứ hai, lại rút thăm được đối thủ là lớp D với lực lượng yếu kém. Cứ như vậy, lớp A đã tiến sát đến vòng chung kết, nhưng lại thất bại trước boss nặng kí lớp C.
Tuy nhiên, khi tổ thể dục tuyên bố lớp A đạt được vị trí thứ hai, Manh Tiểu Nam nhịn không được cảm khái: “Thật không nghĩ rằng chúng ta có thể giành được vị trí thứ hai, tớ thật sự phải cảm phục bản thân mình!”
Nói một câu, dường như để tất cả mọi người đều chế giễu, phát ra một tiếng “cắt”.
“Bây giờ, bắt đầu trận kéo co của các nam sinh lớp 11 năm hai!” Radio thông báo như vậy, Manh Tiểu Nam tai thính nghe thấy được, lôi kéo An Sơ Hạ chạy về phía Tiêu Minh Lạc bên kia.
Tiêu Minh Lạc cùng một đám người đang đeo găng tay, còn Hàn Thất Lục đang nói gì đó với đội cổ động viên của lớp mình.
“Này- – Tiêu Minh Lạc!” Manh Tiểu Nam chạy đến trước mặt Tiêu Minh Lạc, mang theo ngữ điệu khoe khoang nói: “Em đứng thứ hai, dù thế nào anh cũng không thể kém hơn so với một cô gái nhỏ bé, phải không?”
“Chị dâu!” Không biết ai trong đám người nói một câu: “Chị không tính là cô gái nhỏ bé, số lần chị bẻ cổ tay tôi đếm được rất nhiều!”
Nói một câu, dường như đã khiến đám người xem bật cười ha hả.
Bên kia, An Sơ Hạ đến gần Hàn Thất Lục, nghe thấy anh dặn dò những người không tham gia trận kéo co.
“Khẩu hiệu nhất định phải đồng thanh, giống như lớp A vừa rồi, liều mạng hô lên cho tôi, biết không?” Hàn Thất Lục nói chuyện rất có uy lực, mọi người đền nhao nhao gật đầu.
An Sơ Hạ lúc này mới hiểu vì sao, tại thời điểm lớp cô sắp không chịu được, đột nhiên lại có người hô lên khẩu hiệu. Không ngờ đó là Hàn Thất Lục gọi người lại để hô.
Anh chàng này…
An Sơ Hạ hít sâu một hơi, kiễng chân lên vỗ vai Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục theo bản năng quay đầu lại nhìn, đã thấy An Sơ Hạ mỉm cười nhìn anh: “Thất Lục đồng chí, sự tình phân phó xong rồi sao?”
Hàn Thất Lục sửng sốt, khoát tay với mọi người, lôi cô đến một bên: “Sao em lại tới đây?”
“Đến xem trận đấu của anh a.” Đôi mắt An Sơ Hạ mang theo ý cười: “Vừa rồi là anh gọi bọn họ tới hô khẩu hiệu cho chúng em?”
Hàn Thất Lục nhún vai nói: “Chỉ là tiện tay thôi, không cần em lấy thân báo đáp, một nụ hôn là đủ rồi.”
An Sơ Hạ trầm mặc trong chốc lát, một lúc lâu cũng không hề cử động.
Dường như thấy cô im lặng, Hàn Thất Lục nhướng mày, thỏa hiệp và nói: “Được rồi, không hôn thì không hôn. Coi như anh đã giúp bạch nhãn lang rồi.” (La: bạch nhãn lang = danh từ riêng, ám chỉ người vong ân bội nghĩa, tâm địa xấu xa.)
Nháy mắt tiếp theo, An Sơ Hạ kiễng chân lên, lấy hết dũng khí với tốc độ rất nhanh in lên mặt anh một nụ hôn. Nếu cô có tô son mà nói, giờ phút này khuôn mặt Hàn Thất Lục sẽ có một dấu môi đỏ mọng.
Hàn Thất Lục sững sờ trong giây lát, cả người dường như đã hóa đá.
Mãi cho đến khi nghe thấy câu An Sơ Hạ nói: “Nhìn đi, em không phải bạch nhãn lang.”
Lúc này, anh mới hồi phục tinh thần lại, có chút không được tự nhiên nói: “Xem như em biết điều gì là tốt.”