Edit: Thùy LinhBeta: Sam Sam (Sammie0496)
Hàn Thất Lục cánh môi giật giật, hiển nhiên muốn nói cái gì đó. Nhưng cuối cùng cũng không nói gì, chỉ là vô cùng ghét bỏ giật khóe miệng, xoay đầu hướng ngoài cửa sổ. Biểu tình không cứng ngắc như lúc vừa rồi, hiển nhiên là giống như không hề tức giận.
Vô vị nhún nhún vai, thấy anh không nói gì, An Sơ Hạ cũng không có nói nữa, trái lại ngồi tiếp tục ăn bánh của mình.
“Em ăn nhẹ nhàng một tí đi!” Hàn Thất Lục lại xoay đầu trở về, cau mày nói: “Em không buồn ngủ nhưng người khác lại buồn ngủ!”
Người khác đích thị là người nào? An Sơ Hạ nhìn quanh bốn phía, bên trong xe là một mảnh an tĩnh, cả đám đều ngừng thở không dám phát ra âm thanh. Bọn họ… giống như không phải muốn đi ngủ, mà là không dám phát ra âm thanh?
“Thất Lục~” An Sơ Hạ làm biểu tình kiểu trêu tức, khẽ vươn tay liền đem bánh snack nhét vào miệng Hàn Thất Lục khẽ nhếch miệng: “Này, chúng ta cùng ăn.”
“Thôi đi! Đừng có ngớ ngẩn!” Hàn Thất Lục đem tất cả miếng snack phun trên mặt đất.
Cái này…tiểu tử thối! An Sơ Hạ cắn răng, đang chuẩn bị giáo dục Hàn Thất Lục không thể lãng phí lung tung đồ ăn, chiếc xe vẫn đang chạy thẳng bỗng nhiên dừng lại. Trong lúc nhất thời người ngã ngựa đổ (Sam: ý chỉ ai cũng ngã nhào đó)…
Nếu không phải Hàn Thất Lục tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng kéo An Sơ Hạ vào trong ngực mình thì cô đã theo quán tính, trực tiếp bổ nhào té trên mặt đất không chừng.
Bất quá thương cảm cho bao snack kia. An Sơ Hạ tiếc hận nhìn thoáng qua mấy miếng snack trên đất…
“Có chuyện gì vậy?!”
Hàn Thất Lục ngữ khí không vui, lái xe biết được là Hàn Thất Lục nói. Cuống quít giải thích nói là phía trước đột nhiên có một chiếc xe chặn đầu. Lái xe mới vừa nói xong, xe phía trước kia mở cửa, từ trên xe bước xuống vài người đi đến bên cửa sổ chỗ ngồi của An Sơ Hạ.
“Cả gan dám ngăn cản chúng ta, Thất Lục thiếu gia, chúng ta hiện tại xuống đánh bọn họ một trận!” Người lái xe kéo tay áo, bộ dạng liền muốn lao xuống đi đánh nhau.
Hàn Thất Lục trầm mặc không nói, nheo mắt nhìn mấy người đứng ở trước xe kia đang nói cái gì, nhưng bởi vì ở xe cách âm tốt nên hoàn toàn nghe không được. Cuối cùng, anh dời mắt nhìn cửa kính xe. Đôi mắt lập tức hiện lên một sát khí.
“Mở cửa xe ra, cho bọn họ đi lên.” Hàn Thất Lục ngồi trở lại chỗ ngồi, sắc mặt giống như là có chút không tốt.
“Thất Lục thiếu gia, tôi mở ngay…” Lái xe kia nói một hồi mới ý thức được Hàn Thất Lục vừa nói cho bọn họ lên mà không phải để cho anh ta xuống đánh nhau, nhất thời sửng sốt một hồi lâu: “Hả? Thiếu gia cậu nói gì?”
“Anh rể nói, mở cửa xe ra. Không thấy được mấy người kia ra dấu để cho chúng ta mở cửa xe sao?” Manh Tiểu Nam trợn trừng mắt.
Tài xế đành phải nhịn nhục trở lại vị trí của mình.
Khi cửa được mở ra liền thấy mấy người mặc tây trang lập tức đi lên xe: “Thật xin lỗi lấy phương thức này quấy rầy mọi người, xin hỏi, An Sơ Hạ tiểu thư ngồi ở chiếc xe này sao?”
Còn đang tiếc hận cái túi snack, An Sơ Hạ rốt cục tỉnh lại.
“Hả? Anh đang nói An Sơ Hạ sao?” Thấy ánh mắt mấy người đàn ông vẻ khẳng định nhìn cô, cô không tự giác lui người về phía Hàn Thất Lục: “Là tôi.”
Người con trai dường như cực kỳ vừa ý khi An Sơ Hạ nép vào người mình, khóe miệng hơi hơi cong lên, ánh mắt nhìn thẳng mấy người đàn ông, chờ bọn họ tiếp tục nói.
Sam Sam: Tui phải nói là đọc đoạn cuối dễ thương chịu không nổi mà >.< aaaa