Edit: juki_maiBeta: Gấu
Nghe xong lời này, Hàn Thất Lục đứng thẳng người, lặng im nhìn cô một cái nói: “Bây giờ? Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
”Tôi biết.” An Sơ Hạ không chút nghĩ ngợi cầm điện thoại di động lên: “Chín giờ mười bảy phút.”
”Vậy cô biết hôm nay hai người bọn họ muốn làm gì không?” Hàn Thất Lục tiếp tục hỏi.
”Tôi biết……” An Sơ Hạ ho khan một tiếng gạt bỏ sự lúng túng: “Cũng bởi vì biết, vì lẽ đó tôi mới muốn đi ngăn cản? Ngộ nhỡ cách của Lăng lão thái gia nói không có hiệu quả, đáng thương nhất còn không phải Giang Nam này sao?”
Nói tiếp xong, cô cảm giác mình vui lên rất nhiều.
Nhưng Hàn Thất Lục chỉ lẳng lặng nghe cô nói xong, sau khi nói xong, anh gật đầu một cái nói: “Cô nói cũng đúng.”
Ánh mắt của cô trong nháy mắt phát ra tia sáng: “Vậy anh mau đưa tôi đi đi!”
Bất ngờ, Hàn Thất Lục rất quả quyết lắc đầu một cái: “NO.”
”Tại sao?!” Cô bối rối: “Anh không phải cũng đồng ý lời tôi mới vừa nói nói sao? Nếu như lúc này không nhanh lên, nói không chừng chắc đến không kịp rồi!”
”An Sơ Hạ.” Hàn Thất Lục đột nhiên mở miệng, dùng tay đè lên vai cô: “Cô tại sao đều luôn luôn vì người khác mà lo lắng? Hoàn cảnh của chính cô, cô tại sao không có chút nào nghĩ tới mình?”
”Hoàn cảnh của tôi?” Cô sửng sốt: “Tôi cái gì hoàn cảnh?”
Cô nhìn thấy trong mắt Hàn Thất Lục loé ra tia sáng phức tạp, nhưng Hàn Thất Lục không giải thích, chỉ là lời nói ý sâu xa rằng: “Cũng đã hơn chín giờ, chuyện nên xảy ra cũng đã xảy ra. Hơn nữa, cô phải hiểu rõ ràng là, Minh Lạc là ai, tôi tuyệt đối rõ. Lúc này cô đang lo lắng cho bạn mình, còn tôi thì tin tưởng anh em của tôi.”
”…” Cô nhất thời không nói gì.
Không sai, cô xác thực chỉ là lo lắng cho Manh Tiểu Nam, nhưng không hề có một chút nào là vì Tiêu Minh Lạc mà suy nghĩ.
”Được rồi, mau về phòng ngủ đi.” Hàn Thất Lục giơ tay lên, đặt trên vai cô vỗ một cái, nhấc chân từ bên cạnh cô đi qua.
”Tin tưởng Tiêu Minh Lạc sao?” An Sơ Hạ yên lặng nhìn Hàn Thất Lục từ trên cầu thang tiếp tục đi xuống, lầm bầm lầu bầu, nhưng rốt cục vẫn là đi về phía bên trong phòng của mình.
Sáng sớm hôm sau, hai người cùng ăn điểm tâm, Khương Viên Viên cũng rời giường rất sớm, cùng với bọn họ ăn điểm tâm. Ăn xong điểm tâm sau đó còn không quên nhắc nhở cô không nên quên hộp chocolate kia.
”An Sơ Hạ, đi thôi.” Hàn Thất Lục liếc mắt nhìn những người xì xào bàn tán hai người, quay người trước tiên đi ra đại sảnh.
”Cầm lấy.” Khương Viên Viên đem một cái túi đưa cho cô: “Ngàn vạn lần phải nhớ là đưa cho nó, con trở về trước làm sao mà không đưa cho nó, mẹ thật liền nổi giận.”
”Con biết rồi.” An Sơ Hạ bất đắc dĩ gật đầu, nhận túi chứa hộp sôcôla, hướng về phía đại sảnh đi ra ngoài.
Đi ra cửa lớn Hàn gia, Hàn Thất Lục đang đứng ở bên cạnh xe, nghe được âm thanh, anh đang muốn lên xe, bỗng nhiên thoáng nhìn trong tay cô mang theo cái túi, liền dừng bước hỏi: “Cô cầm cái gì thế?”
”Không.” Cô cuống quít lắc đầu: “Không có gì.”
Thấy cô không chịu nói, Hàn Thất Lục như vậy cũng coi như thôi, mở cửa lên xe. An Sơ Hạ thấy thế, vội vã cũng đi lên trước ngồi vào chỗ kế bên tài xế. Xe chạy rất nhanh như bay.
Tối hôm qua cô ngủ được cũng còn tốt, sáng sớm hôm nay gọi điện thoại cho Manh Tiểu Nam, không nghĩ tới là sẽ tắt máy, lúc này ngồi trên xe, cô không chịu được lại gọi một cú điện thoại, kết quả vẫn là tắt máy.
Hàn Thất Lục im lặng không lên tiếng, xe trực chạy nhanh trên đường cao tốc, trên đường tuy rằng là một đoạn đường bằng phẳng, nhưng bản thân cô vốn bị say xe, rất nhanh đã ngủ thiếp đi.
Lúc chờ cô mở mắt ra, xe đã sớm dừng lại, chỗ tài xế ngồi cũng không có Hàn Thất Lục, mà trên người cô còn được đắp lên bằng một cái áo khoác của Hàn Thất Lục.