Edit: Phương Quỳnh
Beta: Gấu
Hiện tại vừa thấy Mã Cách đến, cô lập tức nhớ tới chuyện này
“Sơ Hạ! Cô cũng tới nơi này ăn sao?” Đại Hổ đối với Manh Tiểu Nam không có hứng thú gì, chỉ tràn đầy nhiệt tình đối với An Sơ Hạ chào hỏi.
Manh Tiểu Nam là hướng Mã Cách chào hỏi, nhưng là Mã Cách một cái đáp lại cũng không có, mà Đại Hổ cũng chỉ cùng An Sơ Hạ chào hỏi, không khí lập tức có chút gượng gạo.
“Phải.” Sau cùng vẫn lại là An Sơ Hạ mỉm cười đáp lại.
“Fuck! Mã Cách con nhỏ đó như thế nào không để ý tới tớ?” Manh Tiểu Nam cực kì bất mãn, đè thấp thanh âm nói: “Cô ta ngày hôm qua còn rủ tớ cùng cô ta đi toilet, hôm nay thái độ liền lạnh nhạt như thế. Tớ cảm thấy được thần kinh cô ta có chút vấn đề, chẳng lẽ là… Cô ta bị bệnh tâm thần phân liệt?”
An Sơ Hạ đối với việc Mã Cách có bị bệnh tâm thần phân liệt hay không không có gì hứng thú, nghe được Mã Cách rủ Manh Tiểu Nam cùng đi đến WC, cô nhướng mày: “Cô ta làm sao có thể gọi cậu cùng đi toilet?”
Con gái đi toilet, luôn luôn kêu hội bạn tốt cùng đi, WC tựa như trụ sở bí mật của con gái tại trường học. Đúng là quan hệ của Manh Tiểu Nam cùng Mã Cách… Tốt đến độ cùng đi WC sao?
Nghe được cô hỏi như vậy, Manh Tiểu Nam một tay nâng cằm lên, nghĩ một lát mới nói: “Khi đó cậu không phải là muốn đi câu lạc bộ nghệ thuật muộn mấy bộ quần áo sao? Thời điểm tớ về lớp liền đụng Mã Cách đang ở hướng một người nữ sinh mượn giấy. Đúng rồi, nữ sinh kia hình như là kêu… Đỗ Giản Nhiên gì gì ấy. Nhìn thấy tớ đi đến liền mượn giấy rồi cùng đi WC.”
Mắt lập tức trở nên thâm thuý trở lại.
Mỗi khi An Sơ Hạ nhập tâm suy nghĩ, cô liền sẽ lộ ra vẻ mặt như vậy. Manh Tiểu Nam nghi hoặc vươn tay trước mặt cô quơ quơ: “Này – – cậu suy nghĩ cái gì vậy?”
“Không.” An Sơ Hạ phục hồi tinh thần lại, ánh mắt nhưng lại là nhìn về phía Mã Cách đang cúi đầu uống trà.
Sự tình, giống như vừa mới từ bắt đầu hỗn độn không rõ, từ từ trở nên rõ ràng.
Nếu.
Cô chỉ là nói nếu.
Nếu thời điểm kia Mã Cách không phải hướng Đỗ Giản Nhiên mượn giấy, mà là hai người vừa lúc đang nói chuyện, mà các cô lại không muốn để cho người khác biết chuyện của hai người. Bởi vậy, Mã Cách sẽ giả bộ hướng Đỗ Giản Nhiên mượn giấy, sau đó lại kéo Manh Tiểu Nam đi ngang qua đi toilet thoát khỏi nghi ngờ của Manh Tiểu Nam.
Nếu giả thiết này là đúng, như thế…
Tựa hồ rất nhiều chuyện đều đã có thể xâu chuỗi lại với nhau rồi.
Chẳng hạn như chuyện câu lạc bộ báo chí kia chụp hình cũng vậy, chắc chắn là lấy ảnh ở chỗ Đỗ Giản Nhiên. Lại chẳng hạn như vì cái gì lúc đang diễn ra trận đấu kéo co Đỗ Giản Nhiên lại cùng Mã Cách mặt đối mặt đứng chung một chỗ.
Nhưng giả thiết dù sao cũng là giả thiết, không có chứng cớ làm cơ sở, toàn bộ chỉ có thể là vô ích
“Các vị mỹ nữ, đợi lâu không?” Tiếng Tiêu Minh Lạc vang lên, đem An Sơ Hạ đang suy nghĩ trở về hiện thực.
Bốn người ngồi xuống, An Sơ Hạ không thích ăn Hamburger, cho nên Hàn Thất Lục mua cho cô thịt gà cuốn Mexico.
Chỉ là một chi tiết nhỏ, nhưng cũng để cho cô cảm thấy được trong lòng ấm áp.
“Cola, tới đây.” Hàn Thất Lục đem ly lớn cola đưa tới trước mặt cô: “Không có ly vừa, cho nên lấy ly lớn cho em. Còn Đông Vũ, chờ chúng ta ăn xong sẽ giúp cậu ta mang cả thùng cola về.”
“Cả thùng cola!” Manh Tiểu Nam trợn to mắt nhìn Hàn Thất Lục nói: “Anh xem anh ta là heo sao? Chúng tôi sẽ chọn đồ ăn cho anh ta, nhiều lắm anh ta ăn không hết.”
Nghe cô nói mấy câu này, Tiêu Minh Lạc trong tay đang cầm chai cola đặt trên bàn, phát ra một tiếng “pụt”, ba người lập tức đều đã hướng trên người anh nhìn lại.
“Anh làm sao vậy?” Manh Tiểu Nam sau khi nhìn nhìn người anh xong nói: “Mạnh tay như vậy không sợ cola trào ra sao?”
Trầm mặc.
An Sơ Hạ cùng Hàn Thất Lục đồng thời cũng lâm vào trầm mặc.
Ngay tại lúc cô cho rằng Tiêu Minh Lạc muốn phát cáu rồi, anh lại “Ha ha” cười khan vài tiếng nói: “Không cẩn thận.”
“Không cẩn thận?” Manh Tiểu Nam nhíu mi: “Em cảm thấy được anh như thế nào cứ là lạ?”
“Cậu có thể ít nói vài câu được không?” An Sơ Hạ đúng lúc mở miệng: “Ăn cánh nướng của cậu đi! Không phải cậu nói rất muốn ăn cánh nướng Orléans à?”
Lời của cô đối với Manh Tiểu Nam mà nói vẫn lại là cực kỳ có phân lượng, cô lập tức ngậm miệng, không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn ăn cánh nướng.
Thịt gà cuốn mới vừa ăn được một nửa, Tiêu Minh Lạc chú ý tới cách vách bàn đúng là Nam Cung Tử Phi bọn họ. Anh theo bản năng nói với Hàn Thất Lục: “Là bọn họ.”
Hàn Thất Lục đến đầu cũng không ngước lên, chậm rãi ăn miếng gà, tựa như đã sớm biết từ lâu.
Vừa vặn vào lúc này, Đại Hổ đứng lên, dáng điệu thơ ngây chân thành đi tới, coi như không có những người khác, nói với An Sơ Hạ: “Chúng tôi ăn xong rồi, đi trước đây. Cái này tặng cho cô.”
Nói xong, Đại Hổ cầm trong tay cái gì đó đưa tới trước mặt An Sơ Hạ.
Là một cái hộp đồ chơi Spongebob Squarepant.
“Cảm ơn.” An Sơ Hạ mím môi, cười cầm Spongebob Squarepant của Đại Hổ.
Nói ra, cô cũng không biết vì cái gì Đại Hổ chỉ riêng đối với cô tốt như vậy. Chẳng lẽ là vì Nam Cung Tử Phi từng thích cô sao? Nhưng ngoại trừ cái này, cũng không có cái khác giải thích rồi.
Đại Hổ cũng không có trực tiếp đi, mà là nửa che cuối mặt nói: “Đây là con nhỏ kia muốn, nên tôi tặng cho cô. Xin chào!”
Nói xong, Đại Hổ trực tiếp liền đi, để An Sơ Hạ hóa đá tại chỗ.
Đại Hổ đây là gây thù chuốc oán cho cô rồi!
Cứ như vậy, Mã Cách kia sẽ càng thêm chán ghét cô…
An Sơ Hạ khóc không ra nước mắt, Manh Tiểu Nam đưa tay ra cầm đi cái Spongebob Squarepant kia, một bên thưởng thức món đồ chơi một bên hỏi: “Tớ như thế nào cảm thấy được cái tên mập kia đối Mã Cách rất có địch ý vậy nhỉ?”
“Giác Quan Thứ Sáu.” Đang nói chuyện đích thị là Tiêu Minh Lạc, anh nghiêm trang nói: “Đối với những kẻ lòng dạ xấu xa, Giác Quan Thứ Sáu của tôi đều đã đặc biệt chuẩn xác. Tôi cũng cảm nhận được, cô gái kia không đơn giản. Nhưng kì quái hơn, chính là Nam Cung Tử Phi, người như vậy làm sao có thể đem loại người phụ nữ nguy hiểm này để bên người.”
Tiếng nói vừa ngừng, Manh Tiểu Nam kinh ngạc há hốc miệng: “Anh nói… Nam Cung Tử Phi là tên côn đồ? Làm sao có thể? Khí chất của anh ta, thấy thế nào cũng không giống tên côn đồ. Lưu Đông Vũ như vậy, mới giống thiếu niên bất lương.”
“Em có thể hay không mở miệng ra liền là Lưu Đông Vũ.” Tiêu Minh Lạc đột nhiên nói như vậy một câu, dường như An Sơ Hạ liền chột dạ.
Chẳng lẽ… Tiêu Minh Lạc cái tên gia hỏa kia đã biết đến Lưu Đông Vũ đối với Giang Nam có ý tứ? Nhưng là, anh làm sao có thể biết?
Từ từ, anh ta vừa rồi nói Giác Quan Thứ Sáu, chẳng lẽ là vì Giác Quan Thứ Sáu sao?
Ngay tại lúc An Sơ Hạ khẩn trương, Tiêu Minh Lạc lại tiếp tục nói: “Cho dù là anh em cũng không cần cả ngày luôn miệng nhắc tới đi?”
Vừa nghe lời này, Manh Tiểu Nam lập tức lại không vừa ý nói lại: “Người nào cả ngày luôn miệng nhắc tới hả? Tiêu Minh Lạc, anh là có ý tứ gì?”
“Có thể có ý tứ gì?” Rất lâu không nói chuyện Hàn Thất Lục dùng ngữ khí cực kì nhạt nhẽo nói: “Cậu ta là đang ghen tị.”
Tiêu Minh Lạc sắc mặt cứng đờ, cả người đều đã đình chỉ động tác, liền ngay cả chân gà cầm trên tay cũng không nhúc nhích
Manh Tiểu Nam nghe xong lời này cũng là sửng sốt, tiện đà cười lên ha hả, cười đến cả người gục xuống bàn tựa hồ thắt lưng không đứng thẳng được.