Editor: Phương Anh’ssBeta: nhilamdn
“Cô nói, là thật sao?” Hàn Thất Lục hai vai khẽ run, giọng nói cũng khẽ run.
Vô số lần cô tự nhủ, muốn nhẫn tâm, hạ quyết tâm cùng anh phân rõ giới hạn, như thế toàn bộ đều trở lại điểm xuất phát. Cô cũng sẽ quay trở về như trước đây sống thoải mái.
Tới Hàn gia không đến một tuần, cô hoàn thay đổi bản thân. Trở nên lãnh đạm, ít nói, trở nên sợ đầu sợ đuôi. Mãi đến một ngày, cô đột nhiên muốn quay trở về là bản thân trước kia, lại đột nhiên phát hiện, trước đây mình quá buồn cười.
Ông xã Thất Lục? Cách xưng hô này quá mức châm chọc, cô cũng không biết lúc ấy tại sao lại gọi như vậy.
Chỉ là, lúc ấy cũng có một phần là cam tâm tình nguyện, cô rất nhớ lúc gọi anh như vậy? Không thể… “Tôi nói đương nhiên là… Ưm ưm ưm!!” Tự nhiên lại bị cưỡng hôn.
Câu nói kế tiếp hoàn toàn bị Hàn Thất Lục nuốt vào, không khí bị rút hết sạch. Hai tay dùng lực đánh đấm vai anh, rốt cụôc tại thời điểm cô sắp không còn khí lực Hàn Thất Lục mới buông cô ra. Dùng hết khí lực đẩy anh ra, chính mình cũng ngồi sững trên đất.
Cô đột nhiên nhớ tới cảnh anh hôn Ba Tát Lệ, đột nhiên nhớ tới Lyla nói ‘tôi cùng anh ấy đã lên giường’. Dùng lực chùi cánh môi mình, ghê tởm, chán ghét…
Thấy bộ dạng này của cô, Hàn Thất Lục nhíu mày: “Lời vừa rồi tôi đã quên mất.”
“Không cần! Đó chính là tôi muốn nói.” Cô lớn tiếng: “Cũng mong anh từ giờ về sau tránh xa tôi ra một chút, rõ ràng là tổng giám đốc tương lai của Hàn thị, lại hành động giống lưu manh!”
“Tôi lưu manh cũng chỉ với cô.” Anh ôn nhu nói: “Không đi, có được không?”
“Ha ha…” Cô lại cười ra tiếng: “Chỉ vì tôi sao? Hàn Thất Lục, anh đã cùng bao nhiêu người lên giường? Chỉ sợ anh dùng tất cả đầu ngón tay ngón chân cũng không đếm được? Lại nói… Nhiều đến nghĩ không ra rồi hả?”
Cắn chặt hàm răng, trán Hàn Thất Lục nổi lên gân xanh: “Cô nghe ai nói?!” Lyla… Anh cùng cô ta đúng là đã làm chuyện đó. Là do anh chủ động muốn… Tóm lại, anh cũng chỉ chạm qua Lyla một lần, không hề chạm qua nữ nhân nào nữa.
Nhưng chung quy vẫn đuối lý, ánh mắt cũng trở nên trốn tránh. Một giọt lệ nhịn không được trào ra, cô gạt nước mắt, quật cường nói: “Giữa chúng ta cũng chỉ đến đây thôi, dù sao vốn dĩ hai chúng ta chính là hai đường thẳng song song.”
Nói xong cô từ mặt đất đứng lên, dáng người lảo đảo đi ra ngoài. “Đứng lại!” Giọng Hàn Thất Lục tràn ngập uy hiếp vang lên. Cô muốn coi như không nghe, nhưng hai chân lại không nghe sai khiến, yên lặng đứng tại chỗ.
Giọng Hàn Thất Lục lại truyền vào tai cô: “Tôi cho cô thời gian một tuần. Chỉ cần cô tìm đến tôi, chúng ta sẽ…” Bây giờ cô không chút do dự nhấc chân đi ra ngoài, nặng nề mà đóng cửa lại.
Đi ra khỏi cửa, cô từng ngụm từng ngụm thở phì phò, nước mắt không tự chủ mà chảy ra, ẩm ướt cả vạt áo.
Làm như thế nào cho phải, cô nên làm thế nào cho phải? Cô thật sự rất muốn xoay người ôm lấy Hàn Thất Lục, nhưng lý trí nói với cô, tuyệt đối không thể rơi vào cạm bẫy của Hàn Thất Lục. Mặc kệ là Hàn Thất Lục thế nào, cô đều không thể chạm đến.
Giữa chúng ta, chấm dứt ở đây đi, Hàn Thất Lục…