Ed: Lê Ngọc ChâuBeta: La Pluie
Ít nhất lúc này trong mắt Hàn quản gia chỉ có anh mà không có đại thiếu gia nhà họ Hàn. Nhưng là đồng thời anh cũng sợ hãi, anh sợ nhất là Hàn quản gia dùng ánh mắt phức tạp nhìn bản thân mình, một lúc lâu cũng không nói lời nào, chỉ đơn giản là nhìn.
Nghĩ đến trong lòng anh chắc sẽ sợ hãi, nhìn thấy chính anh chủ động nhận sai rồi giải thích.
Sau đó, đôi khi Hàn quản gia sẽ xoay người sang chỗ khác âm thầm rơi lệ, cũng không đánh mắng anh, dùng một loại phương thức độc quyền của Hàn quản gia để giáo dục, để truyền đạt với Lưu Đông Vũ điều gì là không đúng.
“Con xin lỗi, ba, về sau con sẽ không trốn học nữa.” Lưu Đông Vũ chớp mắt nhìn Hàn quản gia.
Manh Tiểu Nam đương nhiên thấy được toàn bộ cảnh này, trong lòng tự hiểu mình không cần đi về cùng Lưu Đông Vũ, vì thế lẳng lặng một mình bước đến cửa thang máy. Thời điểm ở trong thang máy, cô đột nhiên có ý nghĩ muốn gặp ba cô. Ba cô vì tiền đồ liền vứt bỏ mẹ con cô. Nhưng sau khi cố leo lên được vị trí cao đã mang cô trở về bên mình.
Cô rất hận ba, nhưng máu mủ tình thâm đã sớm hoá giải sự hận thù đó rồi.
Rất khuya mới về đến nhà, Manh Tiểu Nam ngồi ở trên ghế sô pha xem tivi. Cô vốn tính toán buổi tối đến bệnh viện trung tâm thành phố cùng An Sơ Hạ, lại nhận được tin nhắn của An Sơ Hạ nói Khương Viên Viên đêm nay ngủ ở bệnh viện. Vì thế cô không tiện quay lại bệnh viện. Người nhà họ hàn Hàn với cô mà nói, thật ra cũng không hề thân quen, ở cũng chỉ thêm xấu hổ.
“Con có thể nâng một chân lên không?” Mẹ Giang cầm giẻ lau, khuôn mặt hiện lên sự tức giận nói: “Nói bao nhiêu lần không được ngồi trên ghế sô pha ăn đồ ăn vặt, con xem những mảnh vụn này đã làm bẩn sô pha rồi!”
“Được rồi!” Manh Tiểu Nam đứng lên, cho mẹ dọn dẹp, không kiên nhẫn nói: “Không ngồi ăn trên ghế sô pha không lẽ con phải ngồi ăn dưới đất sao? Ghế sô pha kia dùng để làm gì? Không phải để cho người ta ngồi sao!”
“Con…”
“Được rồi, con nó đi học một ngày cũng đã mệt mỏi, bà nên để con nghỉ ngơi một lúc đi.” Ba Giang giảng hoà, kéo Manh Tiểu Nam sang một bên.
Vừa nghe ba nhắc tới trường, cô lập tức nghĩ đến việc hôm nay Mạc Hân Vi giúp cô xin phép, lấy nguyên nhân là ba mẹ cô tái hôn, vì thế vội vàng hỏi ba: “Ba mẹ lúc nào tái hôn vậy?”
“Con còn bé quan tâm đến chuyện này làm cái gì?” Mẹ Giang mở miệng nói.
“Mọi thứ con đều không quan tâm, hai người yêu nhau thế nào. Con chỉ tiện nhắc nhở một chút, nếu muốn đãi tiệc rươu, cần phải chọn ngày con được nghỉ đó, nếu không con sẽ không đến.” Manh Tiểu Nam dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn ba cô, vội vàng bổ sung thêm: “Hiện tại học tập là chuyện quan trọng nhất cần cố gắng, tổng cộng con học tám môn chính khóa! Không may nghỉ mất một ngày, rất khó để bổ sung kiến thức lại!”
Con gái nhà mình có thể nói như vậy, ba Giang có vẻ rất hạnh phúc: “Được, sẽ chọn ngày con nghỉ học. Tuyệt đối không để chậm trễ việc học của con!”
Manh Tiểu Nam trong lòng ngây ngất, tuy nói dối người khác là không đúng, nhưng coi như lời nói đối của cô có thiện ý đi? Đã giải quyết được vấn đề, lại khiến cha mẹ hạnh phúc, một hòn đá giết hai con chim nhạn mà thôi!
Thời gian cứ như vậy trôi qua, một tuần sau.
An Sơ Hạ đi theo Hàn Thất Lục vào văn phòng bác sĩ, hôm nay thực hiện kiểm tra CT não bộ một lần cuối, nếu kết quả kiểm tra không có gì bất thường thì có thể làm thủ tục xuất viện rồi.
Vốn là Khương Viên Viên sẽ tới bệnh viện, nhưng Hàn Lục Hải có một bữa tiệc quan trọng muốn dẫn Khương Viên Viên cùng tham dự, cho nên Khương Viên Viên liền ra lệnh cho Hàn Thất Lục đến đưa An Sơ Hạ đi kiểm tra trước khi xuất viện.
Đã thực hiện kiểm tra ba lần, nhưng vì bảo đảm mọi thứ chắc chắn, trước khi xuất viện vẫn thực hiện thêm một lần nữa.
“Chỗ này vốn xuất hiện một quầng máu tụ, chỉ một phần rất nhỏ, hiện tại trải qua điều trị bằng thuốc, máu tụ đã hoàn toàn biến mất. Các triệu trứng cũng không thấy từ hai ngày trở lại đây, cho nên hiện tại hoàn toàn không cần lo lắng xảy ra di chứng. Tuy nhiên, trong vài ngày tới không nên vận động mạnh, quan trọng nhất là mấy ngày này không nên xảy ra va chạm gì, lúc lên xe xuống xe cần đặc biệt chú ý.”
Bác sĩ một bên chỉ vào cuộn phim phân tích, một bên dặn dò tỉ mỉ.
An Sơ Hạ muốn sớm ra viện, nhưng Khương Viên Viên nhất quyết không chịu. Vừa nghe thấy bác sĩ nói không có việc gì, cô liền không để tâm đến lời bác sĩ nữa, nhìn ngó xung quanh. Trong phòng bác sĩ bày mấy bộ đầu lâu xương tréo. Những đầu lâu ấy so với đồ thật không khác biệt lắm, nhưng vừa nhìn đến tỉ lệ liền biết là giả, nên cũng không đáng sợ.
Nhưng Hàn Thất Lục ở bên cạnh cô lại lắng nghe cẩn thận, còn hỏi bác sĩ việc sinh hoạt thường ngày cần chú ý những điều gì: “Cô ấy có thể gội đầu và tắm sao? Tôi muốn biết có thể tự gội hay ra cửa hàng gội đầu?”
Lúc này bác sĩ có chút buồn cười, nhưng chỉ thấy trên khuôn mặt ông có chút ý cười nhàn nhạt, cực kỳ kiên nhẫn nói: “Việc này không ảnh hưởng gì, chỉ cần dựa theo điều tôi vừa nói thì tốt rồi. Hai tờ này cần chữ ký.”
“Ừm, tôi biết rồi.” Hàn Thất Lục cũng không chú ý tới biểu cảm trên mặt của bác sĩ, chỉ cầm hai tờ đơn mà bác sĩ đưa rồi ký tên lên đó.
“Hai vị tình cảm thật tốt, ngay từ đầu tôi còn tưởng rằng hai vị là vì sản nghiệp của gia đình mới ở bên nhau.” Trên mặt bác sĩ nở một nụ cười tươi kèm theo hai từ “chúc phúc”.
Bàn tay cầm bút của Hàn Thất Lục dừng một chút, rồi nhanh chóng tiếp tục ký tên vào tờ đơn. Anh và An Sơ Hạ ở bên nhau là chuyện tốt. Hàn Lục Hải cũng từng nói với anh, không cần vì mối tình đầu mà hủy diệt danh dự cả gia đình.
Sau tất cả, trong mắt của các doanh nghiệp, kết hôn với một minh tinh hay là người mẫu thật sự không bằng kết hôn với con gái nuôi của Chủ tịch một tập đoàn cường thịnh. Huống chi, An Sơ Hạ điều kiện có đủ, thành tích học tập lại tốt, cô cũng thông minh lanh lợi, là người con dâu mà Hàn Lục Hải lựa chọn ở Trung Quốc có một không hai.
“Hoá đơn viện phí phải trả đều ở trong này, hai vị hiện tại là có thể xuất viện rồi.” Bác sĩ nhận thức tốt, nói với Hàn Thất Lục bằng giọng điệu pha chút cung kính.
“Rốt cục có thể xuất viện rồi.” An Sơ Hạ nhẹ nhõm thở dài một hơi, theo bản năng muốn kéo Hàn Thất Lục đi ra cửa.
Nhưng khoảnh khắc tay hai người tiếp xúc với nhau, An Sơ Hạ liền nhận ra bản thân mình lại quên Hàn Thất Lục đang mất trí nhớ, vội vàng như điện giật buông tay Hàn Thất Lục ra.
Khuôn mặt Hàn Thất Lục biểu hiện kinh ngạc, nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ là nhấc chân bước đi trước.
Trước khi Hàn Thất Lục tới đây trời đã âm u, lúc này hai người đi đến cửa bệnh viện mưa đã ào ào trút xuống. Phía trước đại sảnh bệnh viện là một khoảng sân rộng cùng chỗ đỗ xe, bên cạnh còn có một sân bóng rổ nhỏ mà người bệnh có thể đến chơi. Để tới được bãi đỗ xe Hàn Thất Lục cũng mất khoảng hai đến ba phút, mưa lớn như vậy, mặc dù chạy nhanh cũng không thể không bị ướt.
Đầu óc linh động vài giây, Hàn Thất Lục liền đưa ra quyết định.
“Cô ở chỗ này chờ, tôi đi lái xe tới chỗ này, nơi này không thể dừng xe, xe nên cô lập tức bước vào trong xe…”
“Được.” An Sơ Hạ không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, còn muốn giúp Hàn Thất Lục cầm tập phim kiểm tra vừa rồi. Đúng lúc vươn tay ra, nhưng Hàn Thất Lục lại không có ý đưa nó cho cô.
Cô ngẩng đầu nghi ngờ, nhìn thấy Hàn Thất Lục lắc đầu nói: “Không được, nhỡ đâu đầu của cô đụng trúng nóc xe làm sao bây giờ? Chúng ta vẫn nên ở chỗ này chờ hết mưa rồi đi, mưa rào có sấm chớp sẽ tạnh rất nhanh.”
Giống như trước đây, lúc cần cẩn thận thì Hàn Thất Lục sẽ biểu hiện vô cùng cẩn thận. Hàn Thất Lục nói trước mặt tất cả mọi người, chuyện trước kia của họ đều là quá khứ cô đã không khóc. Thế nhưng giờ khắc này sống mũi cô lại cảm thấy cay cay, vội vàng nghiêng đầu đi, cố nói sang chuyện khác nói: “Dù sao cùng chỉ có thế đứng chờ ở đây, chúng ta đến siêu thị nhỏ ở tầng một khu nội mua đồ ăn đi.”