Ngồi xổm xuống phòng vệ sinh trong cùng, Hoàn Tử đang chơi điện thoại, đột nhiên truyền đến một thanh âm ồn ào. Rất nhiều nữ sinh đến phòng vệ sinh.
Cô định làm cho mấy nữ sinh này im lặng một chút lại bất ngờ nghe thấy tên An Sơ Hạ.
“Tớ đột nhiên cảm thấy chị Sơ Hạ khóa trên không ngốc như vậy. Đề bài khó như vậy mà chị ấy vẫn phân tích ra được… Chậc chậc chậc, bất quá cũng có thế. Chỉ là biến một đống đề bài thành một đề mà thôi.” Thanh âm hơi mệt mỏi của nữ sinh truyền vào tai Hoàn Tử.
Cô thả điện thoại ra, áp sát tai vào khe cửa cẩn thận nghe bên ngoài nói.
“Đúng vậy! Tớ bây giờ đang rất có lòng tin, cảm thấy ngày mai có thể làm hết được toàn bộ đề!” Một thanh âm hưng phấn khác vang lên.
“Hơn nữa… Tớ còn cảm thấy cuộc thi này của thành phố A, lớp chúng ta có thể lội ngược dòng, bứt phá đoạt hạng nhất!”
“Điều đó là đương nhiên, hay là cậu đọc lại công thức mới học lại cho tớ nghe một lần đi được không?”
“Có gì khó đâu? Sơ Hạ nói, đây là công thức đơn giản nếu không thuộc thì chỉ còn loại não tàn, đầu óc tối dạ, vậy cho nên tớ đã cố gắng nhẩm đi nhẩm lại hơn chục lần, để tớ đọc cậu nghe.”
Giọng nói ngày càng xa và nhỏ dần cuối cùng là không còn nghe được nữa.
Cuộc nói chuyện kia cô nghe tất cả, Hoàn Tử rốt cuộc biết được chuyện gì đang xảy ra mấy tuần qua. Họ muốn lội ngược dòng trong kì thi từ vị trí đứng cuối lên đứng đầu thành phố?
Thật nực cười ngay đến heo nghe xong cũng phải bật cười.
Cô sửa lại quần áo một chút sau đó tính đi ra khỏi phòng vệ sinh thì bắt gặp một người đang đi tìm cô không ai khác chính là Hân Vi.
“Hoàn Tử em nói xem, An Sơ Hạ cô ta là đang làm trò quỷ gì? Hai tay khoanh trước ngực, Mạc Hân Vi bước vào trong nhà vệ sinh sau lưng có vài đứa con gái đi theo tay cầm nước hoa xịt xịt.
Nhà vệ sinh vốn dĩ đã được quét dọn rất sạch sẽ bây giờ lại tràn ngập mùi nước hoa.
“Em mới nghe được mọi chuyện, trường mình không phải đang chuẩn bị cho cuộc thi dành cho năm nhất sao? Đó là lần này cả toàn thành phố thi chung xem ai sẽ nhất Tư Đế Lan. Không ngờ An Sơ Hạ cô ta muốn lộn ngược dòng muốn đưa lớp lên đứng đầu toàn thành phố, buồn cười đến chết mất”.
Nghe xong Mạc Hân Vi không cười mà thậm chí còn nhíu mày: “Ý em muốn nói là về lớp của bọn họ sao?”
“Không, không, không.” Hoàn Tử lắc đầu liên tục: “Đó chỉ là câu chuyện nhỏ, chuyện quan trọng ở đây là An Sơ Hạ đã trở thành giáo viên của lớp đó và đang đứng trên bục giảng giảng bài cho bọn lớp đó”.
“Cô ta? Giảng bài sao?” Mạc Hân Vi nở một nụ cười khinh miệt: “Không được rồi, chị phải đem chuyện cười này nói cho Thất Lục nghe, chị muốn biết phản ứng của anh ấy ra sao.”
Nói xong Mạc Hân Vi lập tức rời đi.
Hoàn Tử bất đắc dĩ nhún vai, vừa nghĩ đến chuyện bọn họ muốn đứng đầu thành phố lại không nhịn được, ôm bụng cười phá lên sau đó lại nghĩ đến việc sau này có lí do mà cười đểu bọn chúng.
“Thất Lục!” Mạc Hân Vi chạy đến lớp A năm hai, Hàn Thất Lục đang ở trong lớp, ung dung đuổi Lăng Hàn Vũ ra ngoài.
“Chuyện gì?” Hàn Thất Lục vừa nãy đang lúc xem tạp chí xe mới nhất, nghe gọi như vậy không khỏi có chút giật mình và mất hứng. Lập tức vứt cuốn tạp chí lên bàn hỏi Mạc Hân Vi, tốt nhất là chuyện gì hay nếu không thì…
“Vừa nãy, em mới nghe một chuyện rất buồn cười. Anh biết lớp A năm nhất không? Chính là lớp của An Sơ Hạ.”
Vừa nhắc đến ba chữ An Sơ Hạ, Lăng Hàn Vũ và Tiêu Minh Lạc lập tức vểnh lỗ tai lên mà nghe.