Edit: yuri NguyễnHứa Đơn Thuần trầm ngâm một lúc mới nhớ tới vừa rồi trợ lý nói đích thị là “An tiểu thư.” Cô từ từ xoay một vòng, dò hỏi: “Vị kia là An tiểu thư đấy à?”
Người trợ lý vội vàng trả lời: “Là An Sơ Hạ, vị hôn thê của Hàn thiếu gia.”
Hứa Đơn thuần sửng sốt một phen, quả nhiên là thật không ngờ vị này chính là “An tiểu thư.”
“Rót trà sao?” Hứa ơn thuần hơi nhíu mày, nhưng trái lại không trách cứ trợ lý dẫn cô đến văn phòng của Đổng Sự Trưởng.
“Không… Không có.”Trợ lý nói xong, lập tức chủ động nói: “Tôi sẽ lập tức đi đổ ly nước này cho cô…”
“Không cần.” Hứa Đơn Thuần lạnh lùng nói: “Cho dù là vị kia, cũng không thể vì Đổng Sự Trưởng không có ở đây mà tự mình mang tới văn phòng như thế được. Để tôi tự đi tiếp đãi cô ta.”
Nói xong, Hứa Đơn Thuần đem văn kiện trong tay ném cho trợ lý, xoay người đi tới cửa văn phòng của Đổng Sự Trưởng.
Nghe được tiếng đập cửa, An Sơ Hạ vội vàng đứng dậy: “Mời vào.”
Hứa Đơn Thuần đẩy cửa ra, nhìn An Sơ Hạ đang đứng trước ghế sô pha.
“An tiểu thư, đã để cô đợi lâu rồi.” Hứa Đơn Thuần tiến về phía trước: “Tôi là bí thư của Đổng Sự Trưởng, Hứa Đơn Thuần, hôm nay hội nghị có lẽ sẽ kết thúc muộn, nếu cô không ngại, tôi đưa cô đi dạo một chút, xem như là giết thời gian.”
Khi nói lời này, khuôn mặt của Hứa Đơn Thuần một chút cũng không có ý cười, nhưng giọng nói cực kì cung kính, loại cảm giác này, so với người trợ lý thì cảm giác tốt hơn một chút.
An Sơ Hạ đối với người bí thư này không có một chút thích thú nào.
“Được thôi.” Sơ Hạ gật đầu đáp lại cô.
Ngồi không ở chỗ này thật sự là quá nhàm chán, nên thà đi đây đó một chút.
Nói là đi đây đó một chút, kỳ thật Hứa Đơn Thuần chỉ là mang cô đi tới ban công Thập Bát Tầng. Không, chính xác mà nói, nơi này đã bị biến thành một cái không trung hoa viên, đi tới ban công, An Sơ Hạ còn tưởng rằng mình đang đi tới hoa viên.
Đứng bên cạnh lan can nhìn xuống, phía dưới là xe cộ đông đúc, đủ loại xe ở trên đường đang chạy.
Bởi vì nơi này tầng trệt cao, vậy không khí ở đây càng thêm tươi mát.
“Nơi này cũng khá đó.” An Sơ Hạ không nhịn được liền khen ngợi.
“Rất được ấy chứ.” Hứa Đơn Thuần nói: “Nơi này do Hàn thiếu gia thiết kế đấy.”
“Sao?” An Sơ Hạ sửng sốt: “Không phải Hàn Thất lục bình thường không tới nơi này à?”
Hứa Đơn Thuần hơi ngẩn người, nhìn về phía chân trời nói: “Khi đó tôi mới vừa được điều đến Thập Bát Tầng, vẫn chỉ là một tiểu trợ lý. Ta nhớ rõ thời gian đó, Đổng Sự Trưởng thường xuyên mang thiếu gia tới nơi này. Ở văn phòng cực kỳ muộn, thiếu gia thường cảm giác nhàm chán, cho nên về sau Đổng Sự Trưởng liền đem nơi này thiết kế thành một không trung hoa viên.”
Nguyên lai Hàn Lục Hải như vậy tri kỷ.
An Sơ Hạ không khỏi cảm khái.
Nơi này loại đủ loại thực vật, cây hoa hồng, cây tường vi, tất cả đều duyên dáng yêu kiều. Không khí nhàn nhạt, mùi hoa thơm dễ chịu, khiến người vui vẻ thoải mái.
“Đúng là…” Nói tới đây, Hứa Đơn Thuần nói mà âm nhất chuyển, mang theo một tia tiếc nuối: “Đúng là không biết vì sao thời gian này, Hàn thiếu gia không còn tới công ty nữa rồi. Cũng không biết vì chuyện gì, bất quá nơi này vẫn đều có chuyên gia xử lý.”
An Sơ Hạ gật đầu, không nói tiếp.
Hứa Đơn Thuần không biết nguyên nhân, nhưng cô biết. Nếu hiểu lầm của Hàn Lục Hải và Hàn Thất lục ngay từ đầu có thể giải thích rõ ràng, chỉ sợ Hàn Thất Lục hiện tại không còn có thể tới nơi mỹ lệ không trung hoa viên ngoạn chơi nữa rồi.
“Hứa Bí Thư.” Trợ lý kia chạy lên, nói vào tai Hứa Đơn Thuần mấy câu, sau đó khom người chào An Sơ Hạ, rồi xoay người thần tốc chạy ra.
“Bố của cô họp xong rồi sao?” An Sơ Hạ dò hỏi.