Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiếu Gia Ác Ma Đừng Hôn Tôi

Chương 536: Đi dạo phố gặp Mạn Quỳ

Tác giả: Cẩm Hạ Mạt
Chọn tập

Edit & Beta: LaPluie (lapluie99 )

Chiếc xe chạy tốc độ vừa phải trên đường, hiện tại đã hơn chín giờ sáng, vừa lúc qua giờ cao điểm. Tuy dòng xe cộ không đông đúc lắm, nhưng lái xe cũng không dám cho xe chạy quá nhanh.

Xe đi qua cầu lớn hướng tới trung tâm thành phố, dừng lại trên con phố thương mại sầm uất.

“Tôi sẽ ở chỗ này chờ hai vị, chúc phu nhân cùng thiếu phu nhân đi chơi vui vẻ.” Chú lái xe thật thà nói.

Tiếp đó hai người bước xuống xe, theo sau là một người giúp việc hỗ trợ xách đồ đạc. Vốn định trực tiếp bước vào khu phố mua sắm, nhưng Khương Viên Viên lại kéo cô đi rẽ sang hướng bên phải. Điều này giống như Khương Viên Viên chỉ dạo quanh khu phố thương mại, chứ không phải định mua sắm đồ.

An Sơ Hạ còn đang suy nghĩ, đột nhiên bước chân của Khương Viên Viên dừng lại. Cô ngẩng đầu nhìn lên, nhận thấy đây là một hiệu thuốc nhỏ ít người chú ý. Đầu óc cô bỗng quay vòng vòng, suy nghĩ xem Khương Viên Viên không đi dạo trung tâm thương mại mua sắm, tới nơi này để làm gì.

Không đợi cô suy nghĩ ra kết quả, cả người đã bị Khương Viên Viên kéo vào bên trong hiệu thuốc nhỏ kia. Khoảng thời gian này hiệu thuốc không có một bóng người, mãi đến khi Khương Viên Viên gọi một tiếng “Có ai ở đây không?” mới có một cô gái mặc áo đỏ đi giày cao gót từ bên trong phòng đi ra.

“Cần mua thuốc gì vậy?” Cô gái kia mở miệng hỏi luôn, cũng không cần biết người trước mặt làm sao, có bệnh tật gì không.

“Cần một miếng dán vết thương.” Khương Viên Viên cũng không quan tâm đến thái độ của cô gái kia thái độ, trái lại tự bổ sung thêm một câu: “Chỉ cần đặc điểm là không bắt mắt, tốt nhất là loại nhỏ nhất.”

Cô gái kia giương mắt đánh giá hai người một lúc, cũng không nói thêm gì, bước vào phòng có tủ kính đựng rất nhiều loại thuốc bên trong, không mất đến một phút, mở cánh tủ cầm tập miếng dán vết thương đi ra.

Sau khi trả tiền xong, Khương Viên Viên trực tiếp đưa cho cô một miếng dán vết thương loại nhỏ, có in hình nhân vật hoạt hình rất dễ thương: “Đổi cái cũ lấy cái này dán lên vết thương trên trán con, xấu lắm đó.”

Miếng dán vết thương cũ cũng không tính là xấu, nhưng thật sự hơi to và dễ bị phát hiện. Nếu Khương Viên Viên đã đến đây mua, cô cũng không thể không cảm kích, đành phải nhận lấy miếng dán vết thương. Cô gỡ miếng dán ban đầu Hàn Thất Lục dán cho cô xuống. Lợi dụng lúc Khương Viên Viên không chú ý, lén nhét miếng dán đó vào trong túi áo.

Cô cảm giác bản thân mình giống như nhân vật phản diện của gia tộc A Lỵ, cố ý mượn miếng dán vết thương của Hàn Thất Lục chịu trả lại.

“Dù sao nhất thời cũng nghĩ ra phải mua cho ông ấy cái gì, chi bằng chúng ta đi dạo trước một chút, mua mấy bộ quần áo đi. Mẹ thấy tủ quần áo của con cũng nên có thêm vài bộ quần áo mùa thu rồi.” Khương Viên Viên đề xuất ý kiến.

Kỳ thật quần áo trong tủ của An Sơ Hạ đã treo đầy. Cơn bão cuối cùng sắp ập đến, mùa hè cũng nhanh chóng sẽ chính thức nói lời tạm biệt với mọi người. Vì vậy, toàn bộ quần áo trong tủ đều đã thay bằng quần áo mùa thu, nhưng hầu hết chúng cô đều chưa mặc qua một lần.

Nghĩ tới đây, An Sơ Hạ vội vàng xua tay: “Con còn rất nhiều quần áo chưa mặc đến, không cần mua thêm nữa ạ.”

“Con xem con.” Khương Viên Viên nhịn không được quở trách: “Trong ngăn tủ một cô gái không thể thiếu bất cứ loại trang phục nào, quần áo của con như vậy sao tính là nhiều? Con nên thay đổi thói quen này đi. Đi, mẹ dẫn con đến một cửa hiệu, bên trong phong cách mẹ siêu cấp yêu thích, nhưng mẹ có tuổi rồi, không mặc ra ngoài được.”

Nhãn hiệu mà Khương Viên Viên cực kỳ thích tên là “Thỏ con hung dữ”, tất cả quần áo bên trong đều là hàng cao cấp, mỗi một bộ đều có chất lượng tuyệt hảo. Nhưng nhìn vào số Nhân dân tệ niêm yết ở mặt sau, An Sơ Hạ cuối cùng cũng hiểu rõ, những cửa hiệu cô trước kia từng ghé qua bình dân đến mức nào.

“Chiếc áo khoác này thế nào?” Khương Viên Viên giờ chiếc áo lông chồn Cashmere ướm thử lên người An Sơ Hạ.

Chiếc áo đó màu trắng xám, sờ lên cảm thấy rất thoải mái, cảm thấy toàn thân giống như biến thành động vật nhỏ, cảm giác rất chân thực! Nhưng An Sơ Hạ liếc nhìn giá niêm yết kia, thực sự là bốn con số…

Đầu cô đột nhiên thấy hỗn loạn một chút, vội vàng kiên quyết xua tay: “Không, con nghĩ rằng nó không đẹp ạ.”

Nếu cô nói là quá đắt hoặc không cần mua, Khương Viên Viên khẳng định sẽ không quan tâm. Quả nhiên, sau khi bà nghe cô nói không đẹp, tự giác ý thức đặt chiếc áo lông chồn kia xuống, rồi kéo cô vào phía bên trong cửa hiệu. Nhãn hiệu “Thỏ con hung dữ” vốn tưởng tất cả trang phục đều là áo lông, vào bên trong một chút còn treo rất nhiều áo khoác.

“Xin chào, hoan nghênh quý khách.” Nhân viên cửa hàng nở nụ cười chào đón: “Xin hỏi hai vị muốn mua áo khoác sao? Bên kia đều là sản phẩm khuyến mãi, giảm giá mười phần trăm….”

An Sơ Hạ do dự một chút, mười phần trăm giá tiền mà nói…chắc chắn vẫn còn rất đắt?

Trong giây phút do dự của cô, Khương Viên Viên đã nhanh chóng phản ứng: “Đi xem sản phẩm mới.”

Hai người được nhân viên cửa hàng dẫn đường đi đến nơi bày sản phẩm mới, lại tình cờ nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, đang ở đó thử một chiếc áo gió mỏng. Nhân viên cửa hàng luôn miệng ca ngợi trang phục đó như là đặt may riêng cho cô ta vậy.

An Sơ Hạ chuyển động tròng mắt chút, nghiêng đầu nói với Khương Viên Viên: “Nếu vậy thì chúng ta đi đến một cửa hiệu khác đi ạ.”

“Đi cửa hiệu khác để làm gì? Mẹ con thích nhất là cửa hiệu này rồi.” Khương Viên Viên hiển nhiên cũng nhìn thấy Hướng Mạn Quỳ, mặc dù biểu hiện không vui, nhưng kiên quyết đòi mua quần áo của “Thỏ con hung dữ.”

“Hai vị có muốn thử xem sản phẩm áo sơ mi mùa thu mới về hay không? Tuy không giảm giá, nhưng so với giá tiền thì thật sự là hàng cao cấp.” Nhân viên cửa hàng không nắm rõ tình hình, cực kỳ nhiệt tình giới thiệu cho họ.

Nơi bày áo sơ mi mùa thu cách nơi Hướng Mạn Quỳ đứng không xa, nhưng Khương Viên Viên không chút nghĩ ngợi gật đầu: “Vừa vặn mẹ thiếu vài chiếc áo sơ mi cổ tròn, tiểu Sơ Hạ, chúng ta qua đó.”

Khuôn mặt An Sơ Hạ lộ vẻ do dự, nhưng Khương Viên Viên đã bước qua. Cô suy nghĩ lại, bản thân mình cũng không việc gì phải trốn tránh Hướng Mạn Quỳ kia, liền yên tâm giải tỏa khúc mắc, nhanh bước đuổi theo Khương Viên Viên.

“Nơi này đều là sản phẩm mới, bên này là kiểu dáng thông dụng, bên kia là kiểu dáng cách tân cổ tròn, kiểu dáng áo mà quý khách muốn mua, lựa chọn bên này thì tốt hơn.” Nhân viên cửa hàng một bên giới thiệu với Khương Viên Viên, một bên quay đầu đánh giá An Sơ Hạ trong giây lát, nói tiếp: “Những chiếc áo sơ mi này đều không phân biệt tuổi tác, hai vị có thể lựa chọn kiểu dáng mình thích.”

“Vậy thì lấy cái này đi.” Cách đó không xa Hướng Mạn Quỳ cởi chiếc áo gió màu đỏ đang mặc trên người ra, vô tình quay đầu lại.

Sau đó Hương Mạn Quỳ nhìn thấy An Sơ Hạ cùng Khương Viên Viên, chớp mắt mấy cái, giống như không tin sẽ chạm mặt hai người họ. Sau khi chắc chắn chính cô không nhìn lầm, đi lên phía trước khóe miệng cong lên, cố mỉm cười nói: “Thật trùng hợp, bác gái, Sơ Hạ.”

“Những thứ này chính là sản phẩm mới sao? Tôi cảm thấy so với kiểu dáng trước kia không có gì khác biệt?” Khương Viên Viên nhíu mày, bên tai rõ ràng nghe thấy giọng nói của Hướng Mạn Quỳ, nhưng là giả vờ không nghe thấy, tiếp tục trao đổi cùng nhân viên cửa hàng vừa rồi.

Nhưng An Sơ Hạ không thể giống như Khương Viên Viên, cô đành phải xoay người, thản nhiên cười với Hướng Mạn Quỳ: “Thật trùng hợp.”

Người bên cạnh không hiểu còn tưởng rằng hai người các cô là bạn bè quen biết.

Hướng Mạn Quỳ cũng mỉm cười lại, quay đầu nhìn Khương Viên Viên nói to hơn: “Bác gái, bác muốn mua áo sơ mi sao? Nơi này có mấy bộ trang phục cháu thường làm người mẫu quảng cáo, còn chưa từng thử qua, thế nhưng kiểu dáng lại rất đẹp mắt. Bằng không cháu tặng vài bộ cho bác?”

Vốn dĩ Khương Viên Viên còn đang đánh giá chiếc áo sơ mi trong tay, lúc này buông tay xuống trong phút chốc, quay đầu dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Hướng Mạn Quỳ trả lời: “Tâm ý xin nhận, thế nhưng xin lỗi cô, tôi không thích những thứ không thuộc về mình.”

Điều này hiển nhiên là lời nói ra có hàm ý khác, sắc mặt Hướng Mạn Quỳ biến thành có chút có coi.

“Mẹ…” An Sơ Hạ giơ tay kéo tay áo Khương Viên Viên một chút, khẽ lắc đầu với bà, ý bảo bà không cần quá để tâm đến Hướng Mạn Quỳ.

“Nếu như vậy, mời bác tiếp tục lựa chọn, cháu xin phép đi trước, nếu cần, bất cứ thời gian nào cũng có thể gọi điện thoại cho cháu.” Hướng Mạn Quỳ cố gắng duy trì nụ cười trên khuôn mặt, xoay người đi về phía quầy.

Khương Viên Viên nhìn bóng lưng Hướng Mạn Quỳ, cong môi, tiếp tục cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trong tay: “Lấy chiếc này đi, gói lại. Tiểu Sơ Hạ, con đừng chỉ đứng như vậy, con cũng chọn vài bộ mình thích đi.”

“Vâng.” An Sơ Hạ nhìn thoáng qua đã không thấy ai tại quầy, thu hồi tầm mắt.

An Sơ Hạ suy nghĩ, bị Khương Viên Viên tỏ thái độ thờ ơ và khiêu khích như thế, cô ta vẫn còn có thể bình tĩnh, thản nhiên. Nếu những lời đó là nói với cô, khẳng định trong lòng sẽ rất khó chịu. Quả nhiên bông hoa Quỳ kia cũng không phải kẻ dễ bắt nạt…

Sau khi mua vài chiếc áo sơ mi cùng một chiếc áo khoác tại Thỏ con hung dữ, Khương Viên Viên vẫn kéo cô đến các cửa hiệu khác. Mới hơn hai tiếng, người giúp việc ở phía sau đã phải xách túi lớn túi nhỏ.

“Mẹ, chúng ta mua nhiều như vậy không cần mua thêm bất cứ thứ gì nữa. Chuyện chính chúng ta vẫn chưa làm.” An Sơ Hạ có ý nhắc nhở bà.

Khương Viên Viên nghe nói vậy liếc mắt nhìn An Sơ Hạ một cái, rồi “khanh khách” cười rộ lên: “Điểm này mẹ không quên, chỉ là chưa tưởng tượng được sẽ mua cái gì? Hơn nữa, thẻ ngân hàng này cầm trong tay, nếu không quẹt nó liền cảm thấy có lỗi với sự vất vả làm việc của cha con.”

Những thẻ ngân hàng này đều là thẻ phụ của Hàn Lục Hải, quẹt thẻ ở đây, khẳng định sẽ có tin nhắn gửi đến điện thoại của Hàn Lục Hải. An Sơ Hạ chợt run lên một cái, như vậy, chẳng phải Hàn Lục Hải sẽ biết rõ các cô mua tặng ông cái gì sao?

Như thế, không phải không hề có chút cảm giác bất ngờ nào?

An Sơ Hạ đem suy nghĩ của mình vừa nói với Khương Viên Viên, bà vỗ đùi, cực kì thông minh nói: “Chúng ta tìm một máy ATM trước, sau đó rút ra một số tiền mặt là được.”

Đề nghị này không sai, nhưng nhỡ đâu món quà kia mấy chục vạn, thì chỉ nghĩ cầm số tiền kia cũng tốn không ít sức lực rồi…

An Sơ Hạ âm thầm thở dài nói: “Chúng ta vẫn nên nghĩ ra phải mua cái gì trước đi ạ.”

“Đi lâu cũng đói bụng rồi đúng không? Đi, mẹ đưa con đi ăn một bữa thịnh soạn!” Khương Viên Viên kéo tay An Sơ Hạ, tâm tình vui vẻ đi về phía trước.

Theo như lời Khương Viên Viên nói là một bữa thịnh soạn, An Sơ Hạ đã chuẩn bị tâm lý trước một chút, còn tưởng rằng sẽ đến nhà hàng sang trọng nào đó ăn cơm. Nhưng thật sự lại đi thẳng tới cửa hàng KFC trong Trung tâm thương mại thế giới.

Hai người mua hai phần ăn gia đình, để cho người giúp việc theo sau cùng ăn. Người giúp việc kia hiển nhiên không phải lần đầu tiên theo Khương Viên Viên ra ngoài dạo phố, cũng không khách khí, trực tiếp tìm chỗ ngồi xuống.

Cửa hàng KFC này không có nhiều người ngồi ăn lắm, phần lớn là đóng gói mang về, cũng có vài trẻ em chạy chơi xung quanh.

“Con nói…nếu mẹ mua cho ông ấy một chiếc đồng hồ thì có hợp lý không?” Khương Viên Viên vừa nhấp một ngụm đồ uống vừa hỏi ý kiến An Sơ Hạ, bà thật sự không nghĩ ra sẽ mua món quà gì.

An Sơ Hạ lắc đầu dứt khoát: “Đồng hồ nhãn hiệu gì, kiểua dáng gì cha cũng đều có rồi, mẹ mua cho cha một chiếc đồng hồ hoàn toàn không có gì mới lạ.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky