Ed: Chong Chóng, Búp NguyễnBeta: Ngọc Duyên
“Này, tỉnh lại đi, viết văn đi tan học là phải nộp rồi.” An Sơ Hạ đưa tay đẩy Manh Tiểu Nam.
Cô vỗ vào đầu Tiểu Nam vẫn có phản ứng, nhưng hiện tại, Manh Tiểu Nam hoàn toàn biến thành lợn chết, sợ rằng trừ khi là động đất xảy ra chứ không gì có thể đánh thức cô.
Dựa theo hiểu biết của An Sơ Hạ về cô giáo dạy Ngữ Văn, cô giáo dạy Ngữ Văn tuy không thể nói là nghiêm khắc, không mấy khi phê bình người khác, nhưng đối với học sinh không nộp bài đúng hẹn, miệng của cô sẽ biến thành như của Đường Tăng vậy, vẫn luôn thúc giục, thậm chí mỗi khi đi ngang qua, thầy cô đang giảng bài đều có thể xông vào nhắc nhở việc nộp bài.
Chuyện mất mặt như vậy, Manh Tiểu Nam không sợ, nhưng An Sơ Hạ rất sợ! Trước kia mỗi khi thành tích học tập của Manh Tiểu Nam xuống dốc, mẹ cô sẽ tìm An Sơ Hạ nói chuyện, hỏi cô Manh Tiểu Nam đi học cũng không nghe giảng bài v.v…, nói tóm lại chính là để cho cô đốc thúc Manh Tiểu Nam nhiều hơn.
Lâu dần, An Sơ Hạ đã có thói quen giám sát Manh Tiểu Nam làm bài tập.
“Manh Tiểu Nam!” An Sơ Hạ cuối cùng kêu một tiếng, nhìn thấy cô vẫn bất tỉnh, đành phải lấy tờ giấy ở dưới tay cô, giúp cô viết bài tập lên.
Mấy chuyện này An Sơ Hạ đương nhiên không phải lần đầu tiên làm, cô hiện tại đã có thể bắt chước chữ viết của Manh Tiểu Nam giống đến nỗi thật giả lẫn lộn rồi.
“Oa? Sơ Hạ, cậu phải giúp cậu ấy viết văn sao?” Phỉ Lỵ Á chớp chớp mắt, làm vẻ đáng thương tội nghiệp nhìn An Sơ Hạ nói: “Có thể hay không…”
An Sơ Hạ rất trêu ngươi Phỉ Lỵ Á, nói như chặt đinh chém sắt: “Tự mình ra tay “”cơm no áo ấm””!”
Tiếng chuông tan học vừa vang lên, An Sơ Hạ liền viết xong chữ cuối cùng. Cô giúp Manh Tiểu Nam viết đề mục của bài là ” Tôi thấy ngày mưa là đẹp nhất”. Là một bài tả cảnh đơn thuần, cách viết hoàn toàn phù hợp với trình độ của Manh Tiểu Nam, không nên hỏi cô vì sao lại biết rõ như vậy, bởi vì cô đã quen rồi!
“Oa oa (tiếng khóc), Sơ Hạ, cậu quả thực chính là mẹ ruột của mình mà!” An Sơ Hạ không đánh thức nổi mà tiếng chuông tan học lại đánh thức được cô, Manh Tiểu Nam đi đến trước mặt An Sơ Hạ, nhìn bài văn “Chính là chữ của mình”, Manh Tiểu Nam giật mình một cái, thiếu chút nữa là quỳ xuống trước mặt An Sơ Hạ rồi.
Nếu không phải thật sự ngủ như chết, cô cũng nghĩ rằng muốn viết một bài thật tốt.
“Dừng lại!” An Sơ Hạ đứng lên đem bài văn vừa viết vứt cho Manh Tiểu Nam: “Mẹ ruột của cậu cũng không giúp cậu viết văn!”
“Dạ dạ dạ, cậu so với mẹ ruột vẫn thân hơn (hôn)!” Manh Tiểu Nam nịnh nọt nói, cầm bài viết khoe khoang hôn một cái, xoay người hô: “Lớp trưởng, mình viết văn xong rồi, mau lại đây thu đi!”
Đại diện môn văn có vẻ vô cùng kinh ngạc, từ sau khi An Sơ Hạ gặp chuyện không may đến nay, Manh Tiểu Nam luôn nắm giữ danh hiệu “Người khó thu bài tập nhất trong lớp”, quả nhiên An Sơ Hạ trở lại liền thay đổi.
“Ôi chao, ôi, ôi! Thời gian vào học còn hơn nửa giờ, cậu theo tớ ra đây!” An Sơ Hạ nói xong hướng về phía Manh Tiểu Nam nháy nháy mắt vài cái, cười vẻ kỳ lạ.
Mỗi lần An Sơ Hạ làm vẻ mặt này tới, Manh Tiểu Nam nghĩ đã thấy run: “Đi… Đi nơi nào?”
“Nhìn bộ dạng này của cậu thật tầm thường!” An Sơ Hạ nói xong ghé vào tai Manh Tiểu Nam nói: “Lớp A năm hai”
Lớp A năm hai không phải là lớp của Hàn Thất Lục sao? Cô còn trẻ, không nghĩ muốn chết trẻ!
Manh Tiểu Nam lắc đầu tựa như cái trống lắc, ý chí kiên định nói: “Không đi!”
“Cái này không do cậu quyết?” An Sơ Hạ khóe miệng hơi nhếch lên: “Trên đời này không có làm bài tập không công, có đi hay không? Không đi tớ liền tố giác bài văn không phải là do cậu viết!”
Một bên Phỉ Lỵ Á lập tức giơ tay lên, hơi chút nghiêm túc nói: “Tôi làm chứng!”
“Phỉ Lỵ Á, cô thật là!” Manh Tiểu Nam khóc không ra nước mắt: “Cậu có biết tôi đi đâu không?!”
“Tôi làm sao mà biết…” Cô không có nghe thấy An Sơ Hạ muốn Manh Tiểu Nam cùng đi đâu. Hơn nữa, trong học viện Tư Đế Lan này còn có nơi nào đáng sợ ư?
“Cậu nói cái gì cũng không biết lại muốn xem náo nhiệt…” Manh Tiểu Nam vừa mới dứt lời, cổ áo đã bị túm lấy: “Sơ Hạ, sinh mệnh thật đáng quý!”
An Sơ Hạ cười hi hi, không quan tâm cái gì liền kéo Manh Tiểu Nam ra phòng học: “Tình yêu rất quý giá! Vì tình yêu của mình, mình sẽ rất hăng hái kể từ giờ phút này!”
“Lão Đại, mình vừa mới biết cậu là người không biết xấu hổ.” Manh Tiểu Nam làm mặt khổ sở nói: “Buông ra đi, mình đi cùng cậu còn không phải được rồi sao?”
An Sơ Hạ lúc này mới buông tay ra, vỗ vào vai Manh Tiểu Nam một cái: “Đây mới là chị em thấy chết không sợ của mình!”
Chuyện sáng hôm sau, tối đó An Sơ Hạ liền biết rồi, nhưng cô rõ ràng biết sự chú ý của Hàn Thất Lục sẽ đặt lên người Manh Tiểu Nam, đối với Manh Tiểu Nam không có “Hành vi hung hăng”.
“Cậu nói đi gặp người yêu cũ, mang theo mình chỉ là một cái bóng đèn chói lọi thôi…” Manh Tiểu Nam tuy nhiên ngoài miệng là ưng thuận đi cùng An Sơ Hạ, nhưng trong lời nói vẫn chứa đầy giọng điệu không tình nguyện.
Thấy Manh Tiểu Nam hỏi như vậy, An Sơ Hạ dừng bước, dùng khẩu hình miệng nói với Manh Tiểu Nam: “Mình sợ!”
Manh Tiểu Nam lập tức biết: “Được, người chị em đây chỉ có thể giúp cậu tăng thêm tự tin! Nếu lão đại vì tình yêu cố gắng, vị tiểu đệ này đương nhiên nên vì cậu mà cố gắng rồi!”
“Chị em tốt, có nghĩa khí!” Hai người vừa nói vừa cười đi dọc theo dãy lớp 11, trên đường có rất nhiều người nhìn hai cô soi mói, không biết đang nói cái gì.
Đi đến trước hành lang của lớp A năm hai, chỉ vài bước nữa là có thể đi đến cửa phòng học, An Sơ Hạ đột nhiên dừng bước cầm lấy tay Manh Tiểu Nam ghì chặt thấp giọng nói: “Làm sao bây giờ?! Mình cảm thấy bản thân có hơi hồi hộp!”
“Có cái gì mà phải hồi hộp, trực tiếp đi vào nói với Hàn Thất Lục, tôi thích cậu, cậu thích tôi không?” Manh Tiểu Nam mới vừa nói xong, liền lắc đầu nói: “Không được, như vậy không đủ trực tiếp. Cậu hãy nói thẳng, Hàn Thất Lục, hãy làm bạn trai tớ, cậu nhanh lên để cho Hướng Mạn Quỳ cút đi!”
“Tớ cảm thấy nói như vậy, anh ấy nhất định làm cho tớ cút đi… Từ từ! Tớ thiếu chút nữa bị mấy lời nói của cậu dẫn đi lòng vòng, tớ cũng không phải là tới nói chuyện này với Hàn Thất Lục!”
Cô thiếu chút nữa liền quên mục đích sang đây rồi.
Manh Tiểu Nam con ngươi xoay chuyển một hồi, nghi hoặc nhìn về phía An Sơ Hạ hỏi: “Cậu không phải tới nói chuyện ấy vậy cậu tới làm gì?”
“Buổi sang anh ấy để quên trứng luộc trong nước trà trên xe,tớ giúp anh ấy mang tới.” An Sơ Hạ nói xong, cúi đầu xem tay mình: “A, không xong rồi, tớ quên đem theo trứng luộc trong nước trà tới rồi!”
Vừa rồi không nghĩ đến là ở trong phòng học cùng Manh Tiểu Nam tranh cãi quá nhiều, liền đã để quên trứng luộc trong nước trà rồi!
Manh Tiểu Nam lập tức nhìn chằm chằm vào An Sơ Hạ bằng ánh mắt “Cậu thật ngu ngốc”: “Thật là, tớ còn tưởng cậu đã nghĩ thông suốt bất quá… Mượn danh mang trứng luộc trong nước trà cùng thiếu gia Thất Lục bồi đắp tình cảm cũng là một cách không sai. Đi được! Tớ giúp cậu, chúng ta nhanh đi về lấy trứng luộc trong nước trà đi!”
Cô cũng không phải là mượn trứng luộc trong nước trà cùng Hàn Thất Lục bồi đắp tình cảm, cô cũng không thể đần độn như vậy. Cô chỉ là cảm thấy rằng, lãng phí trứng luộc trong nước trà rất đáng tiếc, kia đúng là tâm ý Khương Viên Viên, nếu để cho cô biết Hàn Thất Lục không ăn, bà sẽ cảm thấy đau lòng?
Khương Viên Viên tuy bình thường luôn làm vẻ vui tươi, nhưng là cô biết Khương Viên Viên nội tâm bà rất yếu đuối, đây đơn giản là một bản tính riêng biệt, đó chính là – – nhạy cảm. Hàn Thất Lục vốn là không khéo ăn nói, quan hệ giữa hai mẹ con căn bản không như những nhà bình thường”Hạnh phúc” khác.
Nhưng là cùng Manh Tiểu Nam kia đâu óc đơn giản giải thích cũng như không giải thích, sau khi xuống tầng cầm trứng luộc trong nước trà, hai người lại lần nữa theo hướng dãy lớp năm hai chạy tới.
Đi đến cửa phòng học, cô lại không khỏi khẩn trương lên.
“Cậu xem bộ dạng này của cậu!” Manh Tiểu Nam cố ý khinh bỉ nói: “Hồi hộp, không phải là đưa cái trứng luộc trong nước trà sao, hồi hộp như vậy làm gì? Nào, đưa tay ra, để tớ ban cho cậu dũng khí…”
Manh Tiểu Nam nói xong liền muốn kéo tay An Sơ Hạ, An Sơ Hạ đang muốn bỏ tay Manh Tiểu Nam ra, thì Hàn Thất Lục từ trong lớp đi ra. Đây là lần đầu tiên anh thấy An Sơ Hạ tới lớp mình, trừ lần anh đùa dai nhờ cô bê thùng nước.
Ngày đó cậu ta có thể bị Hàn Thất Lục dọa sợ quá mức, đối với An Sơ Hạ vẫn còn lại những kí ức còn mới mẻ.
Vừa thấy An Sơ Hạ, cậu ta là sửng sốt một giây, lập tức đưa lên một chân chó khuôn mặt tươi cười: “Chị dâu Sơ Hạ! Chị đến tìm Thất Lục thiếu gia à?”
Cách xưng hô này đúng là đang châm chọc, nhưng An Sơ Hạ không muốn giải thích nhiều.
Không đợi cô nói gì, cậu ta liền chạy về phòng học hô to: “Thiếu gia Thất Lục, chị dâu Sơ Hạ tới tìm cậu!”
Thiếu gia cùng chị dâu… Cách xưng hô này dường như không đúng!
Không quan tâm tới mấy việc này An Sơ Hạ gan to đi vào trong, trong lòng tự nhủ, chẳng qua là đưa trứng luộc trong nước trà, không có gì đáng ngại!
Bởi vì trên cầu thang là lớp A năm hai, cho nên cô đi vào từ cửa sau, nhưng vừa mới đi vào, cả lớp đều hướng mắt vào cô. Kể cả Tiêu Minh Lạc đang đọc sách cũng ngẩng đầu lên, bất quá không có nhìn đến Lăng Hàn Vũ, không biết đi đâu.
“Sơ Hạ.” Tiêu Minh Lạc từ vị trí của mình đi tới, ánh mắt đảo qua Manh Tiểu Nam, Manh Tiểu Nam ngoãn ngoãn đi tới bên người.
Chỉ cần Hàn Thất Lục nhớ tới chuyện cô gây khó dễ Hướng Mạn Quỳ, tốt xấu còn có Tiêu Minh Lạc giúp đỡ.
“Ừm.” An Sơ Hạ gật đầu một cái, ánh mắt rơi vào trên người Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục lúc đó cũng nhìn về phía cô, thấy An Sơ Hạ nhìn về phía mình, nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lật trên bàn quyển manga.
Không có gì để sợ, mục đích cô tới nơi này cũng không có gì đáng xấu hổ! Cô âm thầm nói với mình, nổi lên dũng khí hướng Hàn Thất Lục bên kia đi tới.
“Thất Lục.” Tuy thời gian An Sơ Hạ đi đến không lâu nhưng cô cảm thấy như phải trải qua thời gian rất dài, đi đến trước mặt Hàn Thất Lục, cô đột nhiên thả lỏng.
Loại cảm giác này giống như là thí sinh tại tiến trước vào phòng thi vẫn cực kỳ hồi hộp nhưng khi được phát bài, trong lòng lại bắt đầu bình tĩnh lại.
“Chuyện gì?” Hàn Thất Lục cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục nhìn bức họa trên bàn.
May mắn Hàn Thất Lục trước kia khi mới quen cô anh cũng lạnh như băng vậy, nếu không là thái độ này khiến cô thực đau lòng!
“Từ xa đến đây gặp anh, dĩ nhiên có chuyện muốn nói.” An Sơ Hạ khẽ cắn môi, cố gắng duy trì thái độ bình tĩnh của mình.