Editor: ThuỳLinh
Beta: nhilamdn
Chờ thời điểm An Sơ Hạ mở mắt, không còn thấy cabin thật to mà là một gian phòng xa hoa.
Trở mình, cô muốn ngồi dậy, nhưng phát hiện bây giờ người không còn chút khí lực. Nguyên nhân đại khái là ngủ quá lâu đi?
Giường rất lớn, đủ để năm, sáu người cùng ngủ, cả phòng cách điệu màu vàng sáng, cô có chút hoài nghi những thứ kia đều làm bằng vàng. Vàng….
Đầu nghĩ tới cái từ này, cả người lập tức liền hồi phục khí thế, đếm ngược ba hai một, sau đó từ trên giường nhảy xuống dưới đất. Cả phòng đều bày ra ánh vàng. Thảm trải nền mềm mại dày dặn cũng là màu vàng kim, vì thế để chân trần cũng không có cái gì không thoải mái, trái lại cảm thấy cái cảm giác này…..Thật mềm mại sảng khoái!
Khoảng chừng mấy giây sau, cô đi trái phải mấy bước, lại bắt đầu đánh giá gian phòng này, TV cực lớn, giường cực lớn, đèn treo thuỷ tinh cực lớn…. Rèm cũng cực lớn.
Đèn treo thuỷ tinh có thể nhấp nháy bất kì chỗ nào cô đi đến, cô đi đi lại lại xem tia sáng nhất. Nhưng mà mới đi đến rèm cửa sổ to lớn màu vàng, cô kéo màn cửa sổ ra sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy vui vẻ.
Phía dưới ăn chơi nhập nhoạng, ánh đèn lấp loé. Không chen chúc nhưng cũng không vắng vẻ, ánh đèn to to nhỏ nhỏ ngoài đường phố ánh vào tầm mắt cô. Nơi này chí ít cũng phải là tầng hai mươi mấy chứ? Cô sợ độ cao.
“Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi?” Cửa bị mở ra, An Sơ Hạ xoay người, thấy Hàn quản gia cung cung kính kính đứng ở cửa.
Thì ra….
Vừa nãy đồ vật to lớn cô nhìn thấy tất cả đều là mây bay! Bởi vì sau khi đi ra phòng ngủ, trong phòng khách cái gì cũng lớn hơn! Đèn treo thuỷ tinh lớn hơn, TV to hơn, còn có cửa sổ sát đất rất lớn.
“Cửa sổ sát đất?!” Cô ngoác to miệng, Hàn quản gia mỉm cười, chạy về một bên hướng cửa sổ sát đất. Đưa tay sờ soạng trên dưới, chăc chắn chính là cửa sổ sát đất mà không phải nhà lầu, kiến trúc sư thay thế một bức tường thành cửa sổ.
Ngay ở thời điểm cô kinh ngạc, cô phát hiện dưới chân mình đứng từng điểm này di dời, nhưng cô vẫn như cũ, đứng tại chỗ không cử động. Mà phía dưới, chính là người đi đường.
Hét lên một tiếng như xé rách cuống họng, Hàn quản gia cầm một dụng cụ điều khiển từ xa, sắc mặt thản nhiên đi tới trước mặt cô nói rằng: “Thiếu phu nhân, đây là điều khiển, cô không phải sợ, dưới chân là mặt kính trong suốt nhưng dù nhảy thế nào cũng không bể được.”
Thì ra không phải cô dứng trên không, mà là cô đứng trên kính!
Tuy Hàn quản gia nói như vậy, nhưng cô vẫn là không dám ở cái chỗ quỷ dị kia, lui về ghế salon, sau khi ngồi xuống tiện tay mở TV.
“Thiếu phu nhân, cô đói bụng sao?” Thời gian này ở Washington là mười giờ tối, An Sơ Hạ trên máy bay ngủ lâu như vậy, hiện tại có thể nói là tràn đầy sức sống.
An Sơ Hạ vung vung tay: “Tôi không đói bụng, Hàn quản gia ông có thể đi không, tôi xem TV….”Ôi chao, ôi? TV sao đều nói là tiếng Anh? Mẹ nó! Ồ? Cái này từ đơn là nghĩa gì, làm sao đọc…..ser……ser cái gì?”
Hàn quản gia cười không nói, một lúc lâu mới sâu kín nói một câu: “Thiếu phu nhân, nơi này là Mĩ.” Vì thế TV nói đều là tiếng Anh….
Không tiếng động mà nhổ nước bọt một hồi, An Sơ Hạ đang chuẩn bị tắt TV tẻ nhạt, nhưng là ngón tay hơi động, xoa bóp xoay tròn mãi, trên TV có phụ đề, cô vẫn xem không hiểu, chỉ là người trên TV, cô không thể quen thuộc hơn.
Dĩ nhiên là Hàn Thất Lục cùng…..