Edit: Thùy Linh
Beta: nhilamdn
Ý thức được chính mình bị đùa giỡn, An Sơ Hạ nắm lấy tờ báo Hàn Thất Lục vừa xem qua ném tới mặt anh. Mà Hàn Thất Lục không chút di chuyển, ánh mắt không hề gợn sóng nói: “Nếu như em đánh tiếp nữa anh sẽ không trốn, thế nhưng…. Em sẽ thành goá phụ rồi.”
“Anh mới thành goá phụ ấy!” An Sơ Hạ không nhịn được cười lên, vừa vặn lúc này xe dừng lại trước cửa trường học. Không chờ Hàn Thất Lục làm tiếp hay nói cái gì, cô nhanh chóng mở cửa xe chạy ra ngoài.
Sau khi đến phòng học, bạn cùng bàn An Sơ Hạ là Phỉ Lỵ Á trong một buổi tối không biết đã cầu bao nhiêu lần hoạt động dã ngoại “Đại thám hiểm” thành công. Hơn nữa, cô còn ngoài ý muốn biết chuyện trường sẽ tổ chức party.
“Đây không phải lãng phí tiền sao?” An Sơ Hạ lườm một cái, mở sách vở ra bắt đầu chuẩn bị bài ngày hôm nay. Tuy rằng mấy ngày nay không đi học, thế nhưng cô ở Hàn gia cũng có đọc sách, hơn nữa thời gian đi không lâu, vì lẽ đó bài tập cũng không có khó khăn bao nhiêu.
Đối với phản ứng của An Sơ Hạ, Phỉ Lỵ Á lắc đầu liên tục, túm lấy sách giáo khoa trong tay cô trịnh trọng nói rằng: “Cậu không biết! Trước kia là không có tổ chức party cầu phúc gì đó đâu, thế nhưng, tớ từ hội học sinh nghe nói, bởi vì có một vị học sinh chuyển trường rất thần bí tài trợ rất nhiều tiền cho trường học, mà không, trường học chuẩn bị cải tạo thành khu phía đông thành một hồ nhân tạo lớn. Vì vậy cái party này ngoài mặt là cầu chúc hoạt động dã ngoại “Đại Thám Hiểm”, kỳ thực sẽ cho cái là tiệc chào đón học sinh chuyển trường thần bí đó đấy.”
“Dừng!” Bất thình lình từ sau lưng An Sơ Hạ truyền đến âm thanh khinh thường. Lúc cô quay đầu đi nhìn, đúng dịp thấy Mạnh Tiểu Nam một bên đem cặp sách nhét vào trong ngăn kéo, một bên từ trong túi áo trên lấy ra một máy chơi game mini.
Thấy An Sơ Hạ đang nhìn mình, Mạnh Tiểu Nam liền đem máy chơi game để qua một bên. Bởi mấy ngày nay cô đều cùng Manh Tiểu Nam nói chuyện tán gẫu trên điện thoại, cho nên đối với An Sơ Hạ đột nhiên xuất hiện ở đây cũng không phải chuyện gì quá kinh ngạc.
“Lão đại đừng nghe này cô ấy nói bậy! Gì mà học sinh chuyển trường thần bí? Cậu tưởng đây là truyện cổ tích à? Còn thần bí…. Nhiều lắm là con nhà siêu cấp giàu có thôi, không nên ôm bất cứ hy vọng nào.” Nói xong, cô lại bình tĩnh mở máy ra bắt đầu chơi game.
“Cậu nói lời này cũng không đúng! Hội học sinh nói chuyện xưa nay đều là vô cùng thật!” Phỉ Lỵ Á mất hứng.
Thấy Phỉ Lỵ Á muốn cãi nhau, mí mắt Mạnh Tiểu Nam vừa nhấc: “Tốt! Như vậy chúng ta liền đánh cược đi! Đánh cược xem hôm nay rốt cuộc là học sinh chuyển trường hay là anh chàng đẹp trai nào tài trợ”
Phỉ Lỵ Á đương nhiên cũng không chịu yếu thế, tay nắm lại rồi nói: “Cá thì cá!”
“Được! Vậy thì đánh cược một triệu nhân dân tệ? Thế nào?!”
“Thành giao!”
“Cô chuẩn bị thật tốt một triệu đi!”
“Cô mới cần chuẩn bị một triệu! Cô, nhất, định, thua, rồi!”
Chờ hai người kết thúc cuộc trò chuyện, An Sơ Hạ đã sớm không có kiên nhẫn tiếp tục nghe. Lấy bút chì trong hộp bút, trên sách giáo khoa vẽ ra trọng điểm. Mặc dù là như vậy, chỉ là mơ hồ, luôn cảm thấy buổi tối hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó.
Là cảm giác sai sao? Cô lắc đầu một cái, tiếp tục vẽ.
Buổi sáng An Sơ Hạ lưu loát trả lời câu hỏi phần cuối bằng tiếng Anh cho giáo sư, hoàn mỹ vẽ lên dấu chấm tròn. Từ khi từ Mỹ trở về, cô liền tức giận phấn đấu, quyết tâm nhất định phải càng thêm cố gắng học tập tiếng Anh.