Edit: Yến Nhi Beta: anhduong2506
“Làm sao vậy?” giọng của An Sơ Hạ có chút khàn khàn, đây là cô bị biểu cảm của Phỉ Lỵ Á dọa nạt. Lẽ nào cô nói lời gì không nên nói? Lẽ nào ‘Dã ngoại rất mạo hiểm’ mấy chữ này cũng bị Tư Đế Lan cấm đoán?
Thế nhưng sao, chủ nhiệm lớp đều nói như vậy! Chỉ thấy Phỉ Lỵ Á lắc đầu, rồi từ từ kéo ngăn kéo lấy giấy ăn cho mình xoa xoa mồ hôi trên trán run rẩy nói rằng: “Loại hoạt động này, đơn giản là để dằn mặt. Cậu xem người tớ này, đi tham gia cái gì dã ngoại mạo hiểm, đây quả thực không phải khoa học mà!”
Trán An Sơ Hạ chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh. Quay ra nhìn một chút Phỉ Lỵ Á, tuy rằng Phỉ Lỵ Á cũng không tính là quá béo, thế nhưng cũng quả thực thân thể của cô được không gọi là thon thả.
Giờ cô đã hiểu vì sao Phỉ Lỵ Á lại sợ nghe năm chữ ‘Dã ngoại đại thám hiểm’ như vậy. Nhưng là cô là người ít vận động, nên người sẽ càng ngày càng mập. An Sơ Hạ lắc đầu, thấp giọng nói rằng: “Phỉ Lỵ Á, cậu thế sao lại không được Tham gia dã ngoại đại thám hiểm, hoạt động kỳ thực cũng là có chỗ tốt, nói thí dụ như… Có thể giúp cậu giảm béo. Tuy rằng cậu cũng không phải béo lắm, thế nhưng nếu cứ như thế lười biếng không vận động, sớm muộn có một ngày trở thành một cô béo mà thôi.”
Phỉ Lợi Á thờ ơ lắc đầu trả lời nói rằng: “Tớ không có sợ gì về việc béo hay không, cậu cũng không cần an ủi tớ, tớ biết mình quả thực rất béo… gầy ít đi cũng không khác biệt nhiều lắm, nói chung lần này hoạt động này có chết tớ cũng không tham gia! Được rồi, Sơ Hạ, cậu cũng không tham gia đi, loại này hoạt động này căn bản là lãng phí thời gian mà. Còn không bằng mua chút đồ ăn vặt, sau đó nằm úp sấp trên giường đọc truyện tranh cho khỏe!”
Nghe Phỉ Lỵ Á nói, An Sơ Hạ không có nói nữa, dù sao có đi không là do từng người quyết định cô cũng không có cái quyền lực có thể can thiệp vào.
Bất quá cẩn thận suy nghĩ lại một chút, kỳ thực Phỉ Lỵ Á nói cũng không phải là hoàn toàn không đúng. Loại hoạt động này, trường học bình thường thì căn bản không có, loại hoạt động này tồn tại cũng bất quá là để những con cái nhà giàu này chơi vui vẻ. Cô không phải là vì chơi vui vẻ để sống, cô sống là vì mẹ của mình.
Sở dĩ… Không bằng lần này cô cũng không tham gia, kéo Manh Tiểu Nam đi dạo phố, ôn tập lại bài. Lúc rảnh rỗi còn có thể làm việc kiếm thêm thu nhập.
Đang nghĩ như vậy, lời chủ nhiệm lớp nói lại truyền tới tai cô.
“Lần này hoạt động ‘dã ngoại đại thám hiểm’ là của lớp A năm hai tổ chức nên mọi người phải đi. Sở dĩ tôi nói một chút, không muốn tham gia hoạt động cùng học lần này nhất định phải có sự cho phép của tôi, nếu có không đi thì cần phụ huynh gọi lại báo.
Đến lúc đó sẽ viết giấy xin nghỉ, những người không muốn tham gia có thể ở nhà tự học. Thế nhưng ghi nhớ kỹ, ở nhà cũng không nên gây chuyện, phải thật tốt chuẩn bị bài công khóa.”
Phỉ Lỵ Á ánh mắt cao hứng cười hồi đáp: “Muôn năm!”
Chủ nhiệm lớp ho nhẹ một tiếng nói rằng: “Vậy có bao nhiêu người không muốn đi tham gia hoạt động dã ngoại đại thám hiểm?”
Phỉ Lỵ Á nhanh chóng giơ tay lên, ngay sau đó, cũng có mấy cái như vậy tính toán xem người nào giơ tay lên rồi giơ theo. Ngay chủ nhiệm lớp kiểm kê số người, An Sơ Hạ cũng giơ tay lên. Phỉ Lỵ Á cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng không có hỏi nhiều.