Edit: Anh Nhi
Beta: NhoxPanda2
Nữ sinh tự cho là mình đã nói rõ ràng, nhưng đối với một người chưa hề tới đây, anh làm sao biết ở đây như thế nào, chỗ nào là phòng in ấn?
Đáy mắt hơi không vui hỏi: “Cô có thì giờ rãnh không?” Lời này của anh hoàn toàn không phải có ý tiếp cận, nhưng nữ sinh lại tự cho là được một siêu cấp đại soái ca tiếp cận, cao hứng liền nói có thời gian, những nữ sinh đi phía sao liền bị đuổi đi.
Tiến lên một bước nhỏ, nữ sinh sửa lại tóc một chút mỉm cười tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Manh Tiểu Nam, phó hội trưởng, Tôi…”
“A, cô mau đưa tôi đi đến quầy bán quà vặt.” Hàn Thất Lục chưa từng liếc nhìn cô một cái, giọng nói bình thản. Nữ sinh thoáng nhìn liền biết người đàn ông này không dễ đối phó, thẳng thắn nhún vai một cái, đi phía trước dẫn đường.
Cô thật xui, tự nhiên lại đụng phải một tên nam nhân lạnh lùng! Tức giận, vừa đi vừa đá vài tảng đá ven đường, rất nhanh đã đến quầy bán quà vặt. Đường này thế nào ngắn như vậy? Bình thường không phải là chuông tan học vang lên sau đó mua xong chuông vào học lại vang lên, không phải đường này rất dài sao?
Manh Tiểu Nam ai oán đưa tay chỉ vào một nơi: “Chính là chỗ đó.” Đúng vào lúc này từ quầy bán quà vặt đi ra một người trang phục tựa Manh Tiểu Nam nhưng có phần lòe loẹt hơn, vừa đi tới là có thể ngửi thấy được trên người cô ta dày đặc mùi nước hoa làm cho ngứa mũi. Lông mày Hàn Thất Lục không tự chủ chau lại.
An Sơ Hạ lại chính là từng ở đây học? Cô hình như, cho tới bây giờ cũng không trang điểm lòe loẹt, càng không thơm nức mùi nước hoa. Mặc dù Khương Viên Viên mua cho cô rất nhiều rất nhiều nước hoa cao cấp.
“Wow, bạn cùng học! Cậu là người mới sao? Cậu học lớp nào? Tôi là hội trưởng hội học sinh, có chuyện gì có thể tìm tôi giúp đỡ.. Được rồi, tôi tên là Đường Tạp Y.” Nữ sinh so với Manh Tiểu Nam có vẻ thô lỗ hơn, đi tới hùng hùng hổ hổ. Manh Tiểu Nam nhất thời nghĩ cái này hoa khôi hội trưởng khác người này, cô đều không bằng…
Hàn Thất Lục nhàn nhạt liếc mắt, sau đó vòng qua cô, đi vào siêu thị. Đường Tạp Y nhất thời trong lòng nổi một trần gió, thương tâm gần chết, lúc này mới chú ý tới Manh Tiểu Nam đứng ở một bên nhịn cười.
“Cô tại sao lại ở chỗ này? Không phải là nói đau bụng, nên xin nghỉ đến phòng y tế sao?” Đường Tạp Y lập tức thể hiện một hình tượng hội trưởng cao ngạo: “Tôi có lòng từ bi, cho một đám các người đau bụng xin nghỉ, thế nhưng ngươi bây giờ lại đứng ở quầy bán quà vặt ngẩn người? Đơn giản là không xem lòng tốt của tôi ra gì ha!”
Manh Tiểu Nam khẽ cắn môi, không có cãi lại. Loại phụ nữ này, cô mặc kệ! Nếu như tiểu Sơ Hạ khả ái ở chỗ này, cô ta cũng không dám lớn lối như vậy. Ô ô ô, Sơ Hạ cậu tại sao phải đi…
“Sao không nói lời nào? Dùng cặp mắt cá chết nhìn tôi làm gì?!” Đường Tạp Y đi tới sau đó nhéo tai phải của Manh Tiểu Nam.
“Buông cô ấy ra!” Thanh âm lạnh lùng xuyên thấu vào màng tai Đường Tạp Y, cô nhất thời sửng sốt quay đầu đi, vừa rồi không để ý tới của soái ca đó. Lẽ nào… Lẽ nào soái ca này biết Manh Tiểu Nam?
Hàn Thất Lục cầm trong tay ba chai ‘nông phu sơn tuyền’ (Gấu:thật ra ta cũng chả biết nó là cái gì nên để nguyên), một chai đưa cho Manh Tiểu Nam. Anh chỉ là muốn cảm ơn cô dẫn anh tới đây, tuy rằng lễ này có phần hơi ít, Manh Tiểu Nam đương nhiên cũng biết điều này, nhưng là vì muốn Đường Tạp Y hiểu lầm, nên mặt tươi cười tiếp nhận, che miệng cười trộm: “Cảm ơn.”
“Ừh.” Hàn Thất Lục lên tiếng, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Đường Tạp Y: “Là nữ sinh, làm sao mà thô lỗ như thế?”