Edit: Ny
Beta: Gấu
Mặc kệ như thế nào, hai người cho dù là tuyệt giao, cũng phải biết nguyên nhân!
“Thức ăn của cậu, xem ra so với tớ ngon hơn nhiều…” Đang ăn cơm Phỉ Lỵ Á đột nhiên nói như vậy một câu, ánh mắt thẳng vào nhìn đến thức ăn trong mâm An Sơ Hạ còn không có động đến.
An Sơ Hạ bất đắc dĩ mà đem miếng thức ăn to cho luôn vào miệng nói muốn giảm béo Phỉ Lỵ Á.
“Cảm ơn!” Phỉ Lỵ Á vui sướng hài lòng cắn một miếng, mơ hồ không rõ cùng nói: “Đúng rồi. Lúc nãy lúc tớ đi mua thức ăn, cậu cùng lớp phó văn nghệ nói “Người kia” là ai vậy? Các cậu đã quyết việc làm bảng báo tường thế nào chưa? Vẫn lại là nói, trực tiếp kêu người kia… Từ từ, cậu vẫn lại là trước nói các cậu nói “Người kia” tới cùng là ai đi.”
Kêu Tố Viện tới để bàn về việc vẽ báo tường đương nhiên cũng muốn giấu đề các lớp khác không biết, đúng là Phỉ Lỵ Á là người trong lớp, không tất yếu gạt.
An Sơ Hạ mắt nhìn chung quanh, tất cả mọi người trong phòng ăn ai cũng ăn cơm, trò chuyện với nhau không ai chú ý bên này, cô tiện đè thấp nói: “Tớ không biết cậu có biết hay không người này, cậu có biết Tố Viện.”
“Phốc…” Phỉ Lỵ Á một phen nhịn không được phun hết đồ ăn có trong miệng trở về trong chén mình, kiềm chế kinh ngạc thanh âm hỏi: “Nói cô ấy? Trời ạ! Cô ấy là cậu mời đến? Chắc rất nể mặt cậu lắm rồi!”
Nguyên bản An Sơ Hạ còn tưởng rằng người biết Tố Viện là cũng không nhiều, dù sao Tố Viện ở tại nơi hẻo lánh như vậy. Nhưng không nghĩ tới, Phỉ Lỵ Á lại phản ứng lớn như vậy.
Như vậy xem ra, Tố Viện tuyệt đối lai lịch không nhỏ.
“Hư…” An Sơ Hạ trước làm một cái chớ, tiện đà nhỏ giọng nói: “Cũng đừng la lớn như thế chứ. Bị người khác biết chúng ta đưa người đến ra nói, có thể mất luôn tư cách thi đấu đấy.”
Kỳ thật nếu không phải lớp phó văn nghệ nói trong lớp không ai có thể vẻ kết cấu như vậy, cô sẽ không đi theo Hàn Thất Lục đi gặp Tố Viện, cô lại vẫn là có chút mâu thuẫn.
“Được được.” Phỉ Lỵ Á vội vàng gật đầu, đánh giá An Sơ Hạ vài lần mới tiếp tục hỏi: “Cậu nói nhanh lên, cậu làm sao có thể quen biết được cô ấy.”
Phỉ Lỵ Á đối với Tố VIện tựa như có vẻ rất hứng thú, An Sơ Hạ ăn ngay nói thật: “Không phải tớ mời đến, nói đúng ra, là Hàn Thất Lục mời đến.”
Phỉ Lỵ Á có vẻ đăm chiêu gật đầu: “Vậy thì không kỳ quái rồi.”
Nghe thấy vậy, An Sơ Hạ cực kỳ hứng thú, đem thức ăn còn trong mâm đem gắp hết qua trong bát của Phỉ Lỵ Á, nhỏ giọng nói: “Cô ấy tới cùng là ai? Câu có biết của chuyện gì cô ấy không?”
“Cô ấy…” Phỉ Lỵ Á thở dài, buông đũa xuống nghiêm trang nói: “Cô ấy cũng là người cực kỳ đáng thương, bất quá cô ấy khẳng định không thích người khác cảm thấy được cô ấy đáng thương.”
Theo như những lời nói của Phỉ Lỵ Á, An Sơ Hạ suy nghĩa ra vài điểm mới
Đầu tiên, Tố Viện này lúc trước chắc chắc có biết đến Tư Đế Lan cũng như từng học ở Tư Đế Lan. Hơn nữa, toàn bộ mọi người đều biết đến cô ấy, còn thêm chuyện Tố Viện thích Hàn Thất Lục, nhưng anh lại thích người khác. Khi anh đến tìm cô ấy có việc cô vẫn vui vẻ giúp đỡ ngay đến cả Mạc Hân Vi cũng phải bái phục.
Nhưng cái này “thích”, không phải nữ sinh thích nam sinh cái loại này, mà là thời thời khắc đi theo Hàn Thất Lục, để cho Hàn Thất Lục làm người mẫu của mình.
Tố Viện chân chính nổi danh kỳ thật không phải vì thích Hàn Thất Lục, mà là khả năng hội họa của cô ấy. Trong nhà cô ấy nhiều thế hệ buôn bán, trong nhà chỉ có cô là con gái một. Bởi vậy, cô liền nhất định kế thừa sản nghiệp.
Nhưng mà, cô lại yêu hội họa, hơn nữa lại là người có tố chất thiên phú. Làm cô ấy càng nổi danh hơn nữa chính là có một ông chủ gìau có, nguyện ý bỏ ra trăm triệu mua được một bức tranh do cô vẽ. Nhưng là, cô lại cự tuyệt rồi.
Cô tính tình lạnh lùng, thích một mình, cũng không sao lại sai lầm rồi, người sáng suốt đều có thể nhìn ra được tới cô ấy thích Hàn Thất Lục. Nhưng hiển nhiên, Hàn Thất Lục không thích cô, chỉ coi cô như một người bạn thân thiết.
Ngay tại thời điểm này năm trước, cha mẹ vẫn không đồng ý cô tiếp tục vẽ tranh, rốt cục bị cô thuyết phục, hai ong bà quyết định tham gia triển lãm tranh của cô. Cái kia thời điểm Tố Viện đã bắt đầu làm triển lãm tranh, hơn nữa danh tiếng cô ấy lúc đó cũng rất nổi tiếng.
Đúng là ngoài ý muốn đã xảy ra chuyện.
Cha mẹ cô ấy trên đường đi đến triển lãm tranh, gặp phải tai nạn giao thông. Đối phương điều khiển xe khi say rượu, lại là người nghèo khổ trên có mẹ già dưới còn con nhỏ, không có tiền bồi đền, sau khi xảy ra chuyện ba ngày thì nằm trên đường ray tự sát.
Tố Viện trong nhà trong lúc này long trời lở đất, không người kinh doanh công ty trong thời gian dài, sau một thời gian cố gắng duy trì hoạt động, rốt cục tuyên cáo phá sản. Mà Tố Viện về sau không có trở lại Tư Đế Lan đi học, tất cả mọi người biết cô ấy đã chuyển đến một nơi hẻo lánh cư trú.
Vốn là một nhân vậy kỳ tài, cứ như vậy ẩn cư rồi.
An Sơ Hạ nghe tới trong lòng cảm thấy được đáng tiếc.
Nhưng nếu như Tố Viện là người như vậy, dựa vào việc bán tranh vẽ để duy trì cuộc sống, An Sơ Hạ cảm thấy được, Tố Viện cũng sẽ không vui vẻ.
Nghĩ như vậy, đây là lựa chọn tốt nhất của Tố Viện.
Như vậy khó trách Phỉ Lỵ Á cảm thấy được cô mặt mũi lớn mời được Tố Viện đến đây.
Nếu không phải Hàn Thất Lục, cô chỉ tin tưởng chính bán thân mình Tố Viên kia là tuyệt đối hẳn không đáp ứng tới hỗ trợ.
Mobile phone vào thời điểm này chấn động lên, là lớp phó văn nghệ gọi điện thoại. Nói là bột nước các loại công cụ đều đã chuẩn bị tốt, liền chờ Tố Viện đến đây, để cho cô ấy cơm nước xong liền về lớp học.
An Sơ Hạ lập tức đáp ứng, tốc độ ăn cơm nhanh hơn.
“Tớ cũng là lúc khai giảng từng gặp cô ấy một lần.” Phỉ Lỵ Á cuối mặt ăn cơm nói: “Đã lâu không thấy được cô ấy muốn nhìn cô ấy cùng trước kia có cái gì bất đồng.”
Phỉ Lỵ Á vừa nói, cũng không tự giác tốc độ ăn cơm nhanh hơn.
Sauk hi hai người ăn xong, liền vội vội vàng vàng hướng trong phòng học, chưa đi được nữa đường, An Sơ Hạ phát giác trong túi mình di động đang rung lên.
Vì “Nghênh đón” Tố Viện, cô đúng là cố ý đem mobile phone chuyển sang chế rung. Hiện tại xem ra, cần thiết.
Là Hàn Thất Lục điện, nói đại khái liền là để cho cô đi ra cửa trường học một chuyến, Tố Viện đến đây, sợ làm người ta chú ý, liền không đi ra, để cô đi đón.
Nói trắng ra là, liền là Hàn Thất Lục cũng lo lắng chuyện Tố Viện hỗ trợ vẽ tranh bị người ta biết. Bọn cô là vì chuyện giải thưởng, nếu bị người vạch trần, chuyện này toàn bộ đều là không tốt.
“Anh để cho cô ấy chút chờ một lát, em lập tức liền qua đó!” An Sơ Hạ cúp điện thoại, lại lôi kéo Phỉ Lỵ Á hướng cửa trường học đi. Vốn cô là không tính toán mang Phỉ Lỵ Á theo, chỉ là Phỉ Lỵ Á nói là nghĩ muốn gần gũi nhìn xem vị này “Truyền kỳ”, An Sơ Hạ bất đắc dĩ cũng chỉ hảo mang theo cô.
Vội vội vàng vàng đi tới cửa trường học, lúc này tất cả mọi người còn đang ăn cơm tại nhà ăn nên trường học rỗng tuếch. Cô lo lắng nhìn thoáng qua, nhìn đến ven đường có một chiếc xe taxi.
“Có thể hay không là chiếc xe kia?” Phỉ Lỵ Á mở miệng do dự mà hỏi.
Mặc kệ có phải hay không, trước đi nhìn kỹ hẵn nói. An Sơ Hạ trong lòng nghĩ như vậy, cước bộ theo sát mà liền chạy tới. Tại chạy đến khoảng cách xe còn có không sai biệt lắm ba thước khoảng cách khi đó, xe taxi chỗ kế bên tay lái vị trí xa cửa được mở ra tới.