Ed: Hương CindyBeta: @anhduong2506
“Cậu đồng ý rồi sao?” phóng viên Bát Quái mừng rỡ như điên, cả đầu lông mày cũng đều mang sự vui sướng.
Cuối cùng hắn cũng không phải mất việc nữa rồi!
“Đúng vậy.” Hàn Thất Lục cười nhẹ: “Nhưng trước hết ông phải giao tất cả ảnh chụp và phim ra đây.”
Bát Quái phóng viên sửng sốt. Ngay sau đó lạnh lùng cười rộ lên: “Hàn thiếu gia, cậu đang đùa tôi sao? Một khi tôi giao tất cả ra, cậu lại lập tức đổi ý, đến lúc đó tôi tìm ai khóc đây? Vẫn là cậu đưa tôi đến phỏng vấn chủ tịch Tiêu trước thì đương nhiên tôi sẽ giao tất cả mọi thứ còn nguyên vẹn ra thôi.”
“Ngộ nhỡ tôi đưa ông tới phỏng vấn rồi, nhưng ông lại không chịu giao phim ảnh ra thì làm sao bây giờ? Đến lúc đó, chúng tôi tìm ai khóc đây?”
Mắt An Sơ Hạ nhìn thẳng Bát Quái, nếu không phải hắn nắm chặt cán chuôi, cô đã sớm xông lên dí hắn xuống đất rồi! Còn có thể nói với hắn nhiều vậy sao?
Nhưng nói đi nói lại, nếu trong tay hắn không có ảnh bọn họ để làm cán chuôi, hắn cũng không dám xuất hiện ở đây.
“An tiểu thư.” Lông mày Bát Quái thâm thúy nhếch lên: “Có vẻ cô đã quên rằng chúng ta không phải là đang đàm phán. Các người không có quyền đàm phán với tôi!”
“Tôi hứa với ông.” Hàn Thất lục đột nhiên mở miệng: “Đi thôi, đừng ở chỗ này lãng phí thời gian của chúng tôi, phỏng vấn xong lập tức giao tất cả ra đây rồi cút đi!”
Tuy rằng thái độ không tốt, nhưng lập tức mặt mày Bát Quái phóng viên liền hớn hở, mục đích của hắn cuối cùng cũng đạt được rồi.
Vụ bê bối tình cảm của Hàn Thất Lục và An Sơ Hạ đủ để thu hút sự chú ý, nhưng không có tòa soạn nào dám công khai, cho nên gần như không có giá trị thương mại nào, còn không bằng một buổi phỏng vấn Chủ tịch Tiêu còn có chút giá trị.
Ba người rất nhanh đi tới phòng bệnh của Tiêu Lão Thái Gia và Manh Tiểu Nam ở tầng trệt, vệ sĩ ở tầng trệt thấy là hai người bọn họ đến liền tự động thối lui. Một đường gần như là đi thẳng tới cửa phòng bệnh.
Tám vệ sĩ ở cửa phòng bệnh cũng trực tiếp để cho Hàn Thất Lục với An Sơ Hạ đi vào, nhưng cản Bát Quái kia lại, đưa tay qua: “Mời anh đưa thẻ công tác của bác sĩ ra.”
“Tôi…” Ánh mắt của Bát Quái phóng viên vội vàng rơi trên người Hàn Thất Lục, hướng Hàn Thất Lục xin giúp đỡ: “Hàn thiếu gia… Tôi là người của Hàn thiếu gia.”
“Ồ?” Người vệ sĩ dẫn đầu quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục.
Chỉ cần Hàn Thất Lục gật đầu một cái, phỏng vấn có thể dễ như trở bàn tay, thậm chí hắn còn có thể tưởng tượng ra lúc bản thân được thăng chức.
Hàn Thất Lục cong khóe môi, trong mắt xuất hiện tia khát máu.
“Bắt hắn lại cho tôi!” Giọng nói trầm thấp vừa ra khỏi miệng, tám vệ sĩ lập tức cùng xông lên.
“Hàn Thất Lục, tên khốn kiếp!” Bát Quái chửi ầm lên, thần tốc lấy di động trong túi ra, nếu hắn không thể phỏng vấn, vậy thì Hàn Thất Lục cùng đi chết đi! Những chuyện tồi tệ này cũng có thể làm cho Hàn Thất Lục sứt đầu mẻ trán!
Nhưng Hàn Thất Lục đã mạnh mẽ chạy lên phía trước, trực tiếp tung một cước đá trúng tay Bát Quái phóng viên, bởi vì đau đớn kịch liệt nên di động trong tay hắn liền mất khống chế bay ra ngoài, “Bịch” một tiếng rơi trên mặt đất.
Ngay sau đó lại “Rầm” một tiếng, màn hình điện thoại tiếp tục bị vỡ.
“Di động của tôi!” Bát Quái phóng viên hét lớn một tiếng. Bây giờ, ngay cả chuyện giết chết Hàn Thất Lục hắn cũng dám!
Bỗng dưng đập tan tia hi vọng duy nhất của hắn đi! Nhưng mà hai tay của hắn đều bị kia mấy tên vệ sĩ gắt gao giữ chặt, ngay cả hai cái chân đều bị vệ sĩ giữ lấy, thật giống như một con nhộng, hoàn toàn bất động.
Mắt Bát Quái trở nên đỏ ngầu, tròng trắng hằn lên những tơ máu, nhìn thật hung dữ đáng sợ.
“Ồ…” Hàn Thất Lục cười lạnh một tiếng, biểu cảm trên mặt cứng ngắc, đáy mắt đầy sát khí.
Đúng vậy là sát khí!
“Cậu tha cho tôi đi… Cầu xin cậu, tha cho tôi…”
Trong lòng biết rõ bản thân mình không có khả năng đến phỏng vấn, đừng nói là phỏng vấn, sợ rằng cửa lớn của bệnh viện khó mà ra qua được ấy. Nên hắn phải đi cầu xin lòng thương hại.
Ban đầu An Sơ Hạ còn tưởng rằng Hàn Thất Lục thật sự đồng ý, nhưng không ngờ rằng lại lừa được tên phóng viên này đến tận đây để cho vệ sĩ bắt hắn lại. Đúng là một kế sách hay, bắt ba ba trong rọ, đóng cửa đánh chó mà!
Nhưng mà cô có chút không dám nghĩ đến, lỡ như chậm một bước, di động của Bát Quái phóng viên truyền tín hiệu ra ngoài. Cô tin rằng chắc chắn trên mạng sẽ tràn ngập ảnh chụp của cô với Lạc thiếu và cả Hàn Thất Lục cùng Hướng Mạn Quỳ. Mọi người ngoài kia không biết sự thật, họ chỉ biết tin vào những gì mình đã thấy, chuyện này với Hàn thị tất nhiên sẽ có sát thương vô cùng lớn. Hàn Thất Lục thế này coi như là vết đao liếm máu rồi.
Không tệ… Thành công rồi.
Đúng là…
An Sơ Hạ lo lắng hỏi han: “Lỡ như người của ông ta ở bên ngoài không đợi được tin, liệu có trực tiếp tung ảnh chụp lên không? Nói vậy, thật…”
“Không cần lo lắng.” Hàn Thất Lục mang cho cô một ánh mắt an tâm, vỗ vỗ vai cô, hơi lạnh lùng nhìn về phía kia phóng viên, lạnh giọng xuống, nói: “Anh không tin, ông thật không sợ chết.”
Bát Quái khẽ run rẩy, cho dù là mất đi công việc phóng viên này, hắn vẫn có thể tới nơi khác làm việc kiếm miếng ăn. Thậm chí là bán thực phẩm, giao hàng, hắn cũng có khả năng chi trả cho việc học hành của con. Nhưng nếu hôm nay hắn chết ở đây…
Quả thực hắn không dám nghĩ tới đứa con gái đang ở nhà đã mồ côi mẹ, giờ mồ côi cả cha nữa, làm sao mà tiếp tục sống chứ.
“Thất Lục thiếu gia! Cầu xin thiếu gia hãy tha cho tôi đi! Giờ tôi lập tức gọi điện thoại bảo bọn họ giao ra tất cả! Cầu xin cậu tha cho tôi đi!” Bát Quái không thể không cầu xin, hắn không phải vì bản thân, mà là vì đứa con của hắn..
Đứa trẻ mồ côi mẹ, luôn cô đơn, lẻ loi một mình.
“Tha cho ông?” Hàn Thất Lục lạnh lùng cười, khóe miệng gợi lên một cung độ trông thật đáng sợ: “Nếu ông cầu xin tôi ngay từ đầu, có lẽ tôi còn có thể tha cho ông, ông thật không thông minh khi quyết định vào đây, phỏng vấn đương nhiên là không có khả năng rồi. Đúng là… Ông dám uy hiếp tôi? Trước nay bản thiếu gia ghét nhất là bị người khác uy hiếp!”
“Thật xin lỗi! Tôi biết sai rồi, về sau tôi không dám nữa, cầu xin Thất Lục thiếu gia, trong nhà còn một đứa con gái, vẫn đang chờ tôi trở về. Tôi…”
“Câm miệng!” Hàn Thất Lục hất nửa cằm, từ trên cao nhìn xuống, nói: “Lúc ông uy hiếp của tôi sao không nghĩ đến con gái của ông? Chính vì lòng tham của ông thôi, cho nên hôm nay tôi có đánh chết ông, cũng khó trách tôi được!”
“Con gái…” An Sơ Hạ lẩm bẩm một lát rồi đột nhiên tiến lên, kéo tay Hàn Thất Lục lại, lên tiếng: “Thất Lục, bỏ đi, nếu không hãy cho ông ta gọi điện thoại kêu người lên giao tất cả ra đây. Trong nhà ông ta vẫn còn một đứa con gái, nếu như anh vừa ra tay xong xảy ra chuyện gì, anh nói con gái ông ta phải làm sao đây?”
Bị vệ sĩ ấn trên mặt đất, Bát Quái phóng viên sững sờ một chút, hiển nhiên là không ngờ tới An Sơ Hạ sẽ cầu xin cho mình, cười tự giễu: “Thật xin lỗi…”
“Sơ Hạ, em đúng là lòng dạ đàn bà, người như thế, không đánh thì không rút ra được bài học. Em yên tâm, anh sẽ không đánh chết hắn, cùng lắm để cho hắn nằm viện một năm hay hơn thế thôi.” Hàn Thất Lục gặt tay cô ra, từng bước từng bước tới gần tên phóng viên kia.
“Hàn Thất Lục!” An Sơ Hạ “aiz” một tiếng, lại muốn tiến lên khuyên bảo.
Cô có cùng xuất thân với hắn, biết vai trò của người đàn ông trong một gia đình bình thường mà nói chính là trụ cột gia đình, trụ cột này lại nằm viện một năm hoặc có khi còn hơn thế, như vậy gần như là hủy hoại gia đình kia mà!
“An tiểu thư, cô không cần phải nói giúp cho tôi đâu.” Bát Quái mím môi: “Ai có chí nấy, tôi đe dọa các người, giờ phải trả giá đắt…”
“Bây giờ ông mới hiểu sao?” Hàn Thất Lục chợt nhíu mày. Ngay sau đó tung một cước đá về phía trước, Bát Quái trực tiếp bay ra ngoài, hung hăng ngã trên mặt đất, ho khan một tiếng rồi mạnh mẽ phun ra một ngụm máu.
“Giọng của Sơ Hạ, là Sơ Hạ sao?!” Cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra, lộ ra cái đầu của Manh Tiểu Nam, cô ấy thấy An Sơ Hạ tới, liền vui sướng mở lớn cửa.
Lúc này An Sơ Hạ mới chú ý tới Manh Tiểu Nam còn đang truyền nước biển, tay trái của cô ấy vẫn xiêu xiêu vẹo vẹo giơ cái bình thuốc.
“Cậu ra ngoài này làm gì? Cậu khoan hãy ra, mau treo bình thuốc lên đi, chẳng thế thì đợi lát nữa ra hồi máu rồi!” An Sơ Hạ vội vàng đi qua giúp treo bình thuốc nước lên.
Nhưng Manh Tiểu Nam ở trong này đã kìm chế tới mấy tiếng rồi, đã bất chấp có bệnh mà ra đây, làm sao có thể ngoan ngoãn trở về chứ. Cô coi như không có An Sơ Hạ, tò mò nhìn ra bên ngoài: “Đây là làm sao vậy? Ồ! Kia còn có người chết!”
Người chết mà Manh Tiểu Nam nói chính là Bát Quái đang nằm dưới mặt đất, trước mặt hắn là một vũng máu tươi, giờ vẫn đang duy trì bộ dạng quỳ rạp trên mặt đất không nhúc nhích, cũng khó trách bị Manh Tiểu Nam hiểu lầm là người chết.
“Chết…” An Sơ Hạ ngây người.
Hàn Thất Lục hừ lạnh một tiếng, tiến lên vài bước, nhanh chóng túm lấy áo của Bát Quái phóng viên, mạnh bạo kéo nửa người trên của hắn lên: “Đừng có giả vờ chết!”
Khẩu trang trên mặt hắn đã rơi xuống đất, An Sơ Hạ nhất thời nhận ra, đây là phóng viên mặc bộ quần áo bành tô ở cửa sau bệnh viện lần trước!
Xem ra bọn hắn lấy hai bộ quần áo bác sĩ và y tá, vì thế cũng không biết muốn thay bộ quần áo bác sĩ, làm vậy để mạo hiểm tiến vào! Đúng là cũng có chút thông minh!
Bát Quái thở phì phò, che chỗ vừa rồi bị Hàn Thất Lục đá đến, nghĩ lại mà thấy sợ, rồi lại nhìn Hàn Thất Lục. Xuống tay ngoan độc như vậy, một cước trực tiếp đá hắn đã sắp mất ý thức, quả thực… Đúng là ác ma mà!
Nhưng mà bất kể thế nào, hắn cũng không về hướng Hàn Thất Lục cầu xin tha thứ nữa, bởi vì, cầu xin tha thứ cũng chẳng có tác dụng gì cả!
“Tỉnh lại rồi sao?” Khóe môi Hàn Thất Lục gợi lên: “Vậy thì đánh tiếp một quyền, nếu một quyền này xuống mà ông vẫn tỉnh lại, tôi sẽ tính là mạng ông lớn, tha ông trở về!”
“Trở về…” Bát Quái phóng viên trầm mặc, đáy mắt hắn nổi lên ý cười nhàn nhạt, câu lên một nụ cười bỉ ổi.
Đôi mắt hắn lóe sáng lên rồi lại từ từ ảm đạm.
Hàn Thất Lục là không sẽ cho hắn cơ hội tốt thế để trở về…
“Thực xin lỗi Niếp Niếp, có lẽ bố không trở về được rồi…” Hắn nói xong, thong thả mà tuyệt vọng cong khóe miệng lên.
Hàn Thất Lục từ từ nắm chặt nắm đấm, nắm đấm chầm chậm tới mặt Bát Quái phóng viên kia.
“Không! Hàn Thất Lục! Bỏ đi, đừng như vậy!” An Sơ Hạ muốn xông lên, nhưng trong tay cô vẫn cầm bình nước biển của Manh Tiểu Nam, cô lập tức nói: “Giang Nam, mau cầm lấy đi!”